Photobucket
Photobucket

Photobucket Photobucket Photobucket My Pictures

QUICK COMMENT

PhotobucketPhotobucket GUESTBOOK PhotobucketPhotobucket

Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Lời chia sẻ trước khi ra đi của một bác sĩ bị ung thư

'Sự thành công, xe cộ, nhà cửa, những thứ mà tôi nghĩ đã đem hạnh phúc đến cho tôi, khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi niềm vui'.







Bác sĩ Richard Teo Keng Siang.
Richard Teo Keng Siang, sinh năm 1972, là một bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ, rất ham sống, ham làm việc và... ham làm giàu. Năm 40 tuổi, anh đã thành một nhà triệu phú.

 Một ngày, anh khám phá ra mình bị ung thư phổi đã tới thời kỳ 4. Buổi nói chuyện này diễn ra ngày 19/1/2012, 8 tháng sau khi anh khám phá mình đã bị ung thư.

Richard Teo qua đời ngày 18/10/2012. Những chia sẻ của anh khi đưa lên mạng đã gây một súc động rất lớn. Trang lưu niệm về anh có tới 4100 likes FB, 313 tweets, 175 shares, 122 G+.


“Chào tất cả các em. Giọng tôi hơi bị khàn một chút, mong các em chịu khó nghe. Tôi xin tự giới thiêu, tôi tên là Richard và là một bác sĩ. Tôi sẽ chia sẻ vài suy nghĩ về cuộc sống của mình và rất hài lòng khi được các giáo sư mời đến đây. Hy vọng sẽ giúp các em cách suy nghĩ khi bắt đầu theo ngành để trở thành nha sĩ giải phẫu cũng như suy nghĩ về những việc chung quanh.

Từ lúc trẻ, tôi là một sản phẩm đặc trưng của xã hội ngày nay, một sản phẩm khá thành công mà xã hội đòi hỏi. Hồi nhỏ tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới mức trung bình. Tôi được bảo ban bởi người chung quanh và môi trường rằng thành công thì hạnh phúc. Thành công có nghĩa là giàu có. Với suy nghĩ này, tôi trở nên cực kỳ ganh đua ngay từ nhỏ.

Không những chỉ cần đi học ở trường giỏi, tôi cần phải thành công trong mọi lĩnh vực, từ các hoạt động tập thể đến chạy đua, mọi điều. Tôi cần phải đoạt được cúp, phải thành công, phải được giải, giải quốc gia, mọi thứ. Tôi rất ganh đua. Tôi vào trường y và trở thành bác sĩ. Chắc một số em biết rằng trong ngành y, giải phẫu mắt là một trong những chuyên khoa khó vào nhất. Tôi cũng vào được và được học bổng nghiên cứu của NUS (National University of Singapore - ĐH Quốc gia Singapore) phát triển tia laser để chữa bệnh mắt.

Trong khi nghiên cứu, tôi có hai bằng phát minh, một về dụng cụ y khoa và một về tia lasers. Nhưng các em có biết không, tất cả các thành tựu này không mang lại cho tôi sự giàu có. Sau khi học hoàn tất, tôi quyết định rằng theo đuổi ngành phẫu thuật mắt mất quá nhiều thời gian trong khi ra ngoài làm tư kiếm được nhiều tiền hơn. Nếu các em để ý, vài năm qua, ngành thẩm mỹ đang lên, kiếm được khối tiền. Vì vậy, tôi quyết định bỏ ngành giải phẫu mắt giữa chừng và nhảy qua mở trung tâm giải phẫu thẩm mỹ trong tỉnh.

Các em có biết, rất mâu thuẫn, một người có thể không vui vẻ khi trả 20 đôla Mỹ cho một bác sĩ tổng quát, nhưng cũng chính người đó không ngần ngại trả 10 nghìn đôla Mỹ để hút mỡ bụng, 15 nghìn đôla Mỹ cho sửa ngực... Không cần phải suy nghĩ nhiều, phải không? Tại sao lại muốn thành bác sĩ tổng quát mà không là bác sĩ thẩm mỹ? Do vậy, thay vì chữa bệnh, tôi quyết định trở thành người sửa sắc đẹp.

Công việc làm ăn rất khấm khá. Bệnh nhân mới đầu chờ đợi một tuần, rồi 3 tuần, sau lên một tháng, hai tháng, đến ba tháng. Quá nhiều bệnh nhân. Tôi choáng váng. Tôi mướn một bác sĩ, hai bác sĩ, ba bác sĩ, rồi bốn bác sĩ. Chỉ trong vòng năm thứ nhất, chúng tôi đã lên hàng triệu phú.

 Nhưng chẳng thế nào là đủ vì tôi trở nên mê muội. Tôi bắt đầu khuếch trương tới Nam Dương, thu hút các “tai-tais” (tiếng dùng để chỉ các bà mệnh phụ nhiều tiền không đi làm) những người muốn có cuộc giải phẫu trong chớp mắt. Cuộc sống thật lên hương.

Tôi làm gì với mớ tiền dư thừa? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao? Thông thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xe hơi. Tôi sắm riêng cho tôi một chiếc xe đua. Chúng tôi đến Sepang ở Malaysia và đua xe. Cuộc sống của tôi là thế đó. Với mớ tiền mặt, tôi sắm chiếc Ferrari. Lúc đó chiếc 458 chưa ra, chỉ có chiếc 430. Một người bạn học cũ của tôi làm ngân hàng. Anh ta mua chiếc màu đỏ mà anh mong muốn từ lâu. Tôi sắm chiếc màu bạc.

Tôi làm gì sau khi có chiếc xe? Đến lúc mua nhà, xây cửa. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm đất để xây nhà nghỉ mát. Tôi đã sống cuộc đời như thế nào? Chúng tôi nghĩ rằng phải cần hòa nhập với những người giàu có, nổi tiếng. Chúng tôi bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng Internet, ăn uống ở mọi nhà hàng kể cả nhà hàng nổi tiếng của đầu bếp Michelin.

Tôi đã có được mọi thứ trong cuộc sống, đến tột đỉnh của sự nghiệp và tất cả. Đó là tôi của một năm trước đây. Lúc ở trong câu lạc bộ thể thao, tôi nghĩ tôi đã chế ngự được mọi chuyện và đạt đến đỉnh vinh quang. Nhưng tôi lầm. Tôi không chế ngự được mọi chuyện. Khoảng tháng ba năm ngoái, đột nhiên tôi bắt đầu bị đau lưng. Tôi nghĩ chắc tại tôi thường vận động manh. Tôi đi đến SGH (Singapore General Hospital: Bệnh viện chính của Singapore) và nhờ bạn học làm MRI (phương pháp tối tân soi chụp hình bộ phận trong người để chẩn bệnh) để xem chắc là không bị trật đốt sống hay thứ nào khác. 

Tối hôm đó, anh ta gọi tôi và cho biết tủy sống thay đổi trong cột sống của tôi. Tôi hỏi như thế nghĩa là sao? Tôi biết nó có nghĩa như thế nào nhưng không thể chấp nhận sự thật. Tôi gần như muốn thốt lên: “Anh nói thiệt sao?” tôi đang sắp sửa chạy đi tập thể dục.
Ngày hôm sau chúng tôi có nhiều khám nghiệm hơn - bao gồm cả PET scans, và họ tìm thấy tôi đang ở thời kỳ thứ 4 của ung thư phổi. Tôi nghĩ: “Từ đâu mà ra thế này?”. Ung thư đã lan tới não, cột sống và nội tuyến. Các em biết, có lúc tôi hoàn toàn nghĩ mình đã chế ngự được tất cả, đã đạt đến tột đỉnh của cuộc sống, nhưng kế đó, tôi mất tất cả.

Đây là bản chụp của phổi. Nhìn vào, mỗi chấm đều là nang ung thư. Và thật sự, tôi có cả chục ngàn nang trong phổi. Tôi được cho biết, ngay cả với hóa trị, tôi cũng chỉ còn được 3, 4 tháng tối đa. Cuộc sống tôi bị nghiền nát, dĩ nhiên rồi, làm sao tránh khỏi? Tôi chán nản, tuyệt vọng, tưởng rằng mình đã có mọi thứ trước đây.





Điều mâu thuẫn là mọi thứ tôi có được - sự thành công, cúp thưởng, xe cộ, nhà cửa, tất cả những thứ mà tôi nghĩ đã mang hạnh phúc đến cho tôi; khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi niềm vui. Tôi chẳng thể ôm chiếc Ferrari mà ngủ. Chuyện đó không thể xảy ra.

 Chúng không mang lại một sự an ủi nào trong những tháng cuối cùng của cuộc đời tôi. Vậy mà tôi đã tưởng những thứ này là hạnh phúc; không phải vậy. Điều thật sự mang lại cho tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là tiếp xúc với người thân, bạn bè, những người chân thành chăm sóc tôi, cười và khóc cùng tôi. Họ có thể nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi phải trải qua. Đây thật sự mang lại hạnh phúc cho tôi. Những thứ tôi sở hữu, đáng lý ra mang lại hạnh phúc, nhưng không, tôi đã chẳng cảm thấy vui khi nghĩ đến.

Các em có biết, Tết sắp đến. Trước đây, tôi thường làm gì? À, thì tôi thường lái chiếc xe hào nhoáng của mình một vòng, thăm viếng họ hàng, phô trương với bạn bè. Tôi tưởng đó là niềm vui, thật sự vui. Nhưng các em có nghĩ họ hàng, bạn bè tôi đang chật vật kiếm sống có thể chia sẻ niềm vui cùng tôi khi thấy tôi khoe khoang chiếc xe bóng loáng? Chắc chắn là không. Họ sống khó khăn, đi xe công cộng. Thật sự những gì tôi làm chỉ khiến họ thêm ganh ghét, thậm chí có khi thành thù hận.

Những thứ này chúng ta gọi là đối tượng của sự ganh tị. Tôi khoe khoang để lấp đầy sự kiêu hãnh và cái tôi của mình. Chúng chẳng mang lại niềm vui cho bạn bè, cho người thân như tôi tưởng.
Để tôi chia sẻ với các em một câu chuyện khác. Khi tôi bằng tuổi các em, tôi ở khu King Edward VII. Tôi có một người bạn khá lạ lùng đối với tôi. Cô ta tên là Jennifer. Chúng tôi vẫn là bạn thân của nhau. Khi chúng tôi thả bộ, nếu cô ta thấy một con ốc sên trên đường, cô ta sẽ nhặt nó lên và đặt lại trong thảm cỏ. Tôi thắc mắc tại sao phải làm như thế? Tại sao phải để bẩn tay? Chỉ là một con ốc sên. Sự thật là cô ấy đã thấy được nguy cơ con ốc có thể bị đạp nát chết. Đối với tôi, nếu không tránh đường thì đáng bị đạp nát, chỉ là luật tự nhiên thôi. Đối ngược nhau quá, phải không?

Tôi được huấn luyện thành bác sĩ để có từ tâm, đồng cảm. Nhưng tôi không có. Sau khi tốt nghiệp y khoa, tôi làm việc ở khoa ung thư tại NYH. Hàng ngày, tôi chứng kiến cái chết trong khoa ung thư. Tôi nhìn thấy tất cả đau đớn mà bệnh nhân phải chịu đựng. Tôi thấy tất cả các thuốc giảm đau, và họ cứ vài phút phải bấm vào người. Tôi thấy họ vật lộn với hơi thở cuối, thấy tất cả. Nhưng đây chỉ là một công việc. Tôi đến bệnh xá mỗi ngày lấy máu, cho thuốc nhưng bệnh nhân có “thật” đối với tôi không? Không. Tôi chỉ làm công việc và nóng lòng về nhà để làm việc riêng của mình.

Sự đau đớn, chịu đựng của bệnh nhân có “thật” không? Không. Dĩ nhiên là tôi biết tất cả các từ ngữ chuyên môn để mô tả về sự đớn đau mà họ phải trải qua, nhưng thật sự tôi không hề “cảm” được cho đến khi tôi trở thành bệnh nhân. Mãi đến bây giờ, tôi mới thật sự hiểu được cảm giác của họ. Nếu các em hỏi tôi, nếu được làm lại cuộc đời, tôi có muốn thành một người bác sĩ khác không. Tôi sẽ trả lời các em là "Có". Vì bây giờ tôi thật sự hiểu được họ. Tôi phải trả giá đắt cho bài học này.

Ngay khi các em vào năm thứ nhất, bắt đầu hành trình để trở thành nha sĩ giải phẫu, cho phép tôi thử thách các em hai điều. Hiển nhiên, tất cả các em ở đây sẽ bắt đầu đi làm tư. Các em sẽ thành giàu có. Tôi bảo đảm với các em rằng, chỉ trồng răng, các em kiếm được bạc ngàn, mớ tiền không tưởng được. Và thật ra, không có gì sai trái với thành công, giàu có, tuyệt đối không gì sai trái. Điều phiền toái duy nhất là nhiều người chúng ta, như bản thân tôi, không thể kiềm chế được.

Tại sao tôi nói như vậy? Bởi vì càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn nhiều hơn. Càng ham muốn, tôi càng trở nên mê muội. Như tôi đã đề cập trước đây, tôi muốn sở hữu nhiều hơn, đạt tới đỉnh vinh quang như xã hội muốn đào tạo chúng ta. Tôi trở nên mê muội đến nỗi mà chẳng còn việc gì thành vấn đề đối với tôi nữa. Bệnh nhân chỉ là một nguồn lợi tức và tôi vắt cạn từng xu từ họ.

Nhiều khi chúng ta quên đi mình cần phục vụ ai. Chúng ta lầm lạc đến nỗi chẳng phục vụ ai cả ngoài chính mình. Điều đó đã xảy ra với tôi. Dù là ở y hay nha khoa, tôi có thể nói với các em ngay bây giờ rằng, trong khi khám bệnh, đôi khi chúng ta khuyên bệnh nhân chữa trị bệnh không hẳn có, không rõ rệt và ngay cả khi không cần thiết.

Ngay tại thời điểm này, tôi biết ai là bạn tôi, chân thành lo lắng cho tôi và ai chỉ muốn làm tiền tôi bằng cách bán buôn “hy vọng” cho tôi. Chúng ta đánh mất lương tâm vì chúng ta chỉ muốn kiếm tiền.
Tệ hại hơn, tôi có thể kể cho các em nghe, vài năm vừa qua, chúng tôi đã nói xấu đồng nghiệp, “đối thủ” của chúng tôi và không hề thấy khó chịu. Nếu hạ thấp được họ xuống để nâng mình lên, chúng tôi làm.

 Điều đó đang xảy ra trong ngành y và ở mọi nơi. Tôi thử thách các em không để đánh mất lương tâm mình. Tôi trả giá đắt cho bài học. Và tôi hy vọng các em sẽ không bao giờ phải như vậy.
Điều thứ nhì, về số lượng bệnh nhân, dù ở bệnh viên công hay tư. Tôi có thể kể cho các em nghe, khi tôi làm trong bệnh viện, với tập hồ sơ bệnh lý, tôi chỉ muốn làm cho xong càng nhanh, càng tốt. Tôi chỉ muốn họ ra khỏi phòng khám bệnh của tôi càng nhanh, càng tốt vì có quá nhiều bệnh nhân.

 Thực tế là vậy. Đây chỉ là một công việc, một công việc thường nhật. Lúc đó, tôi có thật sự biết về cảm xúc của bệnh nhân của tôi như thế nào không? Không. Sự sợ hãi, nỗi lo âu của họ, tôi có thật sự hiểu điều gì họ đang trải qua không? Không, mãi cho đến khi sự cố xảy ra với tôi. Tôi nghĩ rằng đây là một lỗi lầm lớn nhất trong xã hội của chúng ta.


Chúng ta được huấn luyện để trở thành lương y, nhưng chúng ta không cảm được cho bệnh nhân. Tôi không đòi hỏi các em phải xúc động, vì như vậy cũng không chuyên nghiệp, mà chỉ hỏi chúng ta có thật sự cố gắng tìm hiểu nỗi đau đớn của họ không? Phần lớn là không, tôi có thể chắc chắn như vây. Do đó, tôi thử thách các em luôn đặt mình vào cương vị của bệnh nhân.

Bởi vì sự đau đớn, nỗi lo lắng, sợ hãi rất thực với họ mặc dù không thực đối với các em. Ngay hiện giờ, tôi đang chữa hóa trị lần thứ 5. Tôi có thể cho các em biết nó rất kinh khủng. Hóa trị là thứ mà các em không muốn ngay cả kẻ thù của mình phải trải qua vì bị hành, đau đớn, ói mửa.

Cảm giác khủng khiếp! Và bây giờ, với chút năng lực còn lại, tôi tìm đến các bệnh nhân ung thư khác vì tôi thật sự hiểu được họ đau đớn, chịu đựng như thế nào. Hơi muộn màng và ít ỏi! Các em có cả tương lai sáng lạn phía trước với tất cả tài năng và nhiệt huyết. Tôi thử thách các em, ngoài bệnh nhân của mình, hiểu thêm rằng có nhiều người ngoài kia đang thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới phải khổ. Điều này không đúng. 

Những người nghèo khó vốn sẵn không có gì, họ dễ dàng chấp nhận. Do đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi. Nhưng có nhiều người đang đau khổ về tâm thần, thể xác, tình cảm, vật chất...
Họ có thật. Chúng ta lựa chọn làm lơ hoặc chúng ta không muốn biết đến sự hiện hữu của họ.

 Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, hãy với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm điều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ. Bây giờ tôi ở vị trí của người tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.

Tôi sẽ ngưng với lời sau, trong cuốn sách có tựa đề là “Những ngày thứ ba với Morris”. Có lẽ một số các em đã đọc cuốn này. Mọi người đều biết rằng sẽ có ngày phải chết, chúng ta ai cũng biết như vây. Nhưng sự thật, không ai tin, vì nếu tin chúng ta đã sống một cách khác. Khi tôi phải đối diện với cái chết, tôi lột bỏ mọi thứ, chỉ tập tung vào thứ thiết yếu. Thật trái ngược rằng, chỉ khi sắp chết thì mình mới biết nên sống như thế nào. Tôi biết điều này nghe qua trông thật mơ hồ, nhưng đó là sự thật và tôi đang trải qua.

Đừng để xã hội bảo ban các em cách sống. Đừng để môi trường bắt các em phải làm gì. Điều này đã xảy ra cho tôi. Tôi tưởng như vậy là hạnh phúc. Tôi hy vọng các em suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc sống của chính các em. Không phải do người khác bảo ban mà là các em quyết định, sống cho mình hay mang đến sự tốt đẹp cho đời sống của người khác. 

Hạnh phúc thật sự không có được khi chỉ sống cho mình. Sự thật không như tôi đã tưởng.Tôi xin tóm lược, trong cuộc sống, chúng ta biết sắp xếp thứ tự trước sau càng sớm, càng tốt.
Đừng giống như tôi. Tôi không còn cách nào khác và đã phải trả giá đắt cho bài học này.
Yahoo

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Hé lộ sinh vật mặt người, thân cáo nổi tiếng ở Pakistan

Vườn thú Karachi ở Pakistan đang thu hút rất nhiều du khách ghé thăm để gặp gỡ một sinh vật chỉ có trong huyền thoại, đó là Mumtaz Begum - một sinh vật có gương mặt người và cơ thể của con cáo. 

Tại vườn thú này, Mumtaz Begum nằm trong một chiếc giường được thiết kế đặc biệt. Hàng ngày, rất đông đảo người đến thăm sinh vật đặc biệt này và nhiều người cảm thấy thích thú bởi sinh vật kỳ lạ có cách nói chuyện rất dí dỏm, thông minh và thậm chí còn có khả năng "tiên đoán".

Các sinh viên thường đến hỏi Begum về kết quả bài thi, trong khi một số chị em phụ nữ lại hỏi về chuyện kết hôn. Còn người già thì dường như được trở về với kỷ niệm thời thơ ấu khi gặp sinh vật Mumtaz Begum.

Mumtaz Begum - một sinh vật có gương mặt người và cơ thể của con cáo có trong huyền thoại.  

Sau khi gặp Begum, bé học sinh lớp 6 Mohammad Osama, cho biết: "Cháu rất vui. Cháu có một cuộc nói chuyện khá thú vị với cô ấy. Cháu thật sự hạnh phúc khi được đến đây".

Mohammad Ismail, một du khách đến vườn thú, cũng chia sẻ: "Tôi đã nhìn thấy Mumtaz Begum từ khi còn nhỏ, cách đây 40- 45 năm, khi sinh vật này biểu diễn trong rạp xiếc Clifton. Hôm nay, tôi đến vườn thú với cháu của mình. Tôi thật sự rất thích nó. Sinh vật này ngày càng thú vị hơn. Bây giờ, tôi còn thích nó hơn cả trước đây".

Trên thực tế, Mumtaz Begum chỉ là nhân vật đóng thế do những nhân viên ở vườn thú nghĩ ra từ cách đây 40 năm. Nhờ sự yêu mến của mọi người mà nó đã tồn tại cho đến bây giờ.
Sinh vật này vẫn thu hút đông đảo người thăm quan mỗi ngày 

Hiện tại, người đóng vai Mumtaz Begum ở vườn thú Karachi là anh Murad Ali (33 tuổi). Anh trang điểm như một người phụ nữ và phủ lên người lớp lông giống như con cáo để hóa thân vào nhân vật Mumtaz Begum 12 tiếng mỗi ngày. Anh Murad Ali đã đóng vai Mumtaz Begum thay cho cha anh sau khi ông qua đời cách đây 16 năm.

Mặc dù một vé để vào xem Mumtaz Begum có giá chỉ 0,1 USD (hơn 2.000 đồng) nhưng vườn thú vẫn đủ tiền để trả cho Murad Ali và vẫn có lãi vì số lượng khách đến xem Mumtaz Begum rất đông. Những khách thăm quan, đặc biệt là phụ nữ và trẻ em rất thích thú khi được trò chuyện với sinh vật này.

Ông Mohammad Fahim Khan, giám đốc vườn thú, cho biết cách đây 40 năm, vài người ở rạp xiếc đã nghĩ ra nhân vật hấp dẫn này và Mumtaz Begum đã tồn tại từ đó đến nay. Những người đàn ông thường được chọn đóng Mumtaz Begum bởi họ có thể đối phó tốt hơn với những kẻ quấy rối. 


Họ được chọn bởi tài năng, khả năng nói nhiều ngôn ngữ địa phương. Đây là một nghệ thuật. Người đóng Mumtaz Begum giống như một diễn viên giúp mọi người có thể giải trí.
yahoo

Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Căn bệnh kỳ lạ biến “hoa khôi” miệt vườn sau một đêm hóa thành… bà lão

Ngồi trước tôi là một người phụ nữ thân hình gầy xọm, da nhăn nheo, miệng móm, tóc rụng nửa phần. Bà là Nguyễn Thị Nhỏ (53 tuổi), người từng được sánh như “hoa khôi” trong xóm khiến bao người phải trầm trồ
 
Thế nhưng, từ ngày mắc chứng bệnh lạ, bà bị nhiều người xa lánh, giễu cợt là “người ngoài hành tinh”, “nữ ma ám”, “bệnh cùi”… đẩy bà vào cảnh sống tự ti, cô độc.


Căn bệnh kỳ lạ biến “hoa khôi” miệt vườn sau một đêm hóa thành… bà lão
 
Bà Nhỏ thời còn thiếu nữ (ảnh nhỏ) và hình dạng thảm hại của bà thời điểm phát hiện “căn bệnh lạ”.

Hóa lão sau khi ăn “sinh vật lạ”

Băng qua những bờ ruộng quanh co, chúng tôi tìm đến nhà bà Nguyễn Thị Nhỏ (SN 1961, ấp 2, xã Đức Hòa Đông, huyện Đức Hòa, Long An), người mắc chứng bệnh bí ẩn khiến bản thân già trước tuổi và mang thân hình kì dị như người “ngoài hành tinh”. 

Ngôi nhà cũ kỹ nằm trơ chọi giữa cánh đồng hoang vắng, bên trong là người phụ nữ nom dáng tàn tạ như một bà lão. Dù đã được giới thiệu từ trước, nhưng chúng tôi cũng không thể tưởng tượng nổi từ một cô gái xinh đẹp, phúc hậu, vóc dáng lí tưởng cao trên 1m60, nặng 49 kg qua những bức ảnh chân dung ngày xưa, thì nay dung nhan ấy bị tàn tạ, dị dạng đến lạ thường. Người phụ nữ ấy nay chỉ còn cân nặng khoảng 20kg, gầy yếu như que tăm, co rút.

Gặp chúng tôi, bà không giấu được sự bối rối của một người tự ti. Nhớ lại thời “hoàng kim”, bà lại nức nở hoài niệm trong nước mắt: “Thời con gái, tôi đẹp nhất nhì trong ấp, bao người đàn ông theo đuổi, nhưng giờ thì nó đã là quá vãng rồi”. Bà Nhỏ thở dài thườn thượt chỉ lên những tấm ảnh, giọng xót xa: “Ấy là ảnh của tôi ngày chưa mắc bệnh, nhiều người đến nhìn thấy rồi vô tư hỏi đó có phải là con gái tôi không (?), nghe chạnh lòng quá”.

Bà Nhỏ cho biết, nhà có 9 anh chị em, ai cũng khỏe mạnh. Hồi con gái, bà xinh đến mức nhiều người thường gọi là hoa khôi xóm, bao chàng trai cạp kê ngỏ ý muốn cưới về làm vợ. Nhà quá nghèo nên bà mãi đi làm lụng kiếm sống thế rồi tuổi xuân qua đi không hay. Sau ngày miền Nam giải phóng, bà sống chung với hai người chị của mình. Cuộc sống nghèo khó nhưng êm đềm trôi qua trong tình yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Thế nhưng, một biến cố trong đời đã xảy ra, đẩy cuộc đời bà vào u tối.

“Năm đó tôi 21 tuổi, chị em ra ruộng tình cờ bắt được một con cu đinh (họ nhà rùa) liền mang về nấu. Vì đói nên mấy chị em ăn lấy ăn để một cách ngon lành. Sau khi lấp đầy dạ dày và đi ngủ thì sáng ngày mai, ai nấy đều xuất hiện những triệu chứng lạ, bà và một người chị sốt cao, mề đay từng hột đỏ ửng nổi khắp người. 

Nghĩ rằng do ngứa ngáy vì những ngày ngụp lặn ngoài sông nên chị em bà không ai lưu tâm để ý. Đến khi triệu chứng nặng hơn bà cũng chỉ ra tiệm thuốc Tây mua mấy viên uống qua loa, thấy đỡ hơn rồi ngắt từ đó. Mấy năm sau, người chị của bà già một cách nhanh chóng, sức lực suy kiệt, mất khả năng lao động, cuối cùng qua đời.


Cũng giống như người chị, bà Nhỏ thấy mình kiệt quệ, da nổi nhiều nốt đỏ rồi sần sùi loang dần khắp cơ thể và kéo lại thành những nếp nhăn trông như một bà lão. Quá lo sợ, năm 1999, bà đi bệnh viện huyện để điều trị, sau khi khám các bác sĩ lắc đầu không xác định được bệnh buộc phải chuyển lên Bệnh viện Da liễu TPHCM. Tại đây kết quả xét nghiệm cho thấy bà bị chứng xơ cứng bì và phải xạ trị lâu dài. 

Do quá túng bấn, bà chỉ cầm cự được 6 tháng thì đành xin xuất viện trở về sống chung với bệnh. “Từ ngày mắc bệnh, tôi thường phải chịu những cơn sốt thất thường. Mỗi lần sốt mề đay lại hành rất khủng khiếp. Những cơn đau nhói các khớp, như ngàn vạn con dòi đục trong tủy, người lúc nào cũng như có đống lửa âm ỉ thiêu cháy từng bộ phận nội tạng. Lúc ấy, tôi phải xối nước cho ướt hết người để giảm nhiệt. Nhưng càng xối nước thì da càng khô, tróc từng mảng tứa máu tra ngoài”.

Sức khỏe vì thế mà cứ suy kiệt, héo mòn, người gầy đét không khác nào bộ xương khô. Mái tóc dài và đen như nhung mỗi lần chải là rụng vò lại từng nắm. Bà Nhỏ đau đớn bảo, bây giờ thì nó cứ vàng khô và chết dần, chỉ còn mấy cộng lơ thơ trên đỉnh đầu. Một điều lạ là chứng bệnh khiến bà Nhỏ biếng ăn, thường bỏ bữa, thậm chí ăn vào là nôn thốc nôn tháo rất khủng khiếp.

 Nói đến đây, người đàn bà bất hạnh thở dài hụt hẫng: “Giá như ngày đó có tiền thì có lẽ, tôi không ra nông nổi này. Nhãng đi thì đỡ còn mỗi khi nghĩ tới lại thấy sầu, thấy tủi cho số phận. Đôi mắt tôi giờ cũng lòa đi là do hơn 30 năm qua chẳng ngày nào thôi rơi nước mắt”.

Trong ngôi nhà lá xiêu vẹo ngày ngày bà phải chống chọi với bệnh tật, không người nương tựa. Cách đây không lâu có nhà hảo tâm động lòng đã cất cho bà một căn nhà tình thương để tránh nắng mưa. Thấy hoàn cảnh quá cùng quẫn một số người có tấm lòng hảo tâm đã nguyện đứng ra giúp đỡ khi lon gạo, lúc chút tiền để chị em bà sống qua ngày.

 Vật vã buổi xế chiều

Bà Nhỏ cho biết, những ngày này, bà phải nhịn ăn bỏ một khoản tiền không nhỏ để mua thuốc kìm hãm những cơn đau. Có lần, một bác sỹ từ thiện đến khám rồi khuyên nhủ bà không nên quá lạm dụng vì khi cơ thể không đủ sức đề kháng thì sẽ có những tác dụng phụ rất nguy hại.

 Bà ngậm ngùi: “Biết vậy nhưng nếu không uống thuốc liệu tôi có gượng nổi qua từng ngày, khi rơi vào tình cảnh như tôi mới cảm nhận được sự đau đớn tột cùng nó khủng khiếp đến mức nào”. Thế là có ngày, bà uống thuốc quên luôn cả ăn, thuốc tích tụ trong dạ dày nhiều gây viêm loét, phá hết nội tạng khiến bà như chỉ còn như bộ xác di động.

Hiện tại, thân thể bà Nhỏ héo mòn đến mức đi lại, nói năng cũng vô cùng khó khăn, bởi căn bệnh quái ác càng về sau càng biến chứng lạ lùng. Toàn bộ cơ mặt bà bị đông cứng và khó cử động nên mỗi khi nói chuyện cũng đau đớn. Trong cuộc trò chuyện với chúng tôi, gắng lắm bà mới thều thào cất lên được những tiếng theo ý muốn rồi lại phải ngắt quãng nghỉ để lấy hơi. 

Bà Nhỏ bẽ bàng nói: “Có gì chua xót hơn khi buồn không thể khóc, lúc vui chẳng cười được hả cô chú (?). Làm người như thế thì chết còn sướng gấp vạn lần, chỉ khổ một nỗi bệnh nó không vật cho tôi chết luôn đi, cứ để như thế này sống mà chẳng khác nào ở dưới địa ngục”.

Ngay chuyện ngồi hay nằm cũng khó, bà bảo chỉ có thể ngồi dài trên chiếc võng hoặc nằm giường mới đỡ đau nhức, nhưng nằm rồi muốn đứng dậy thì phải lấy hết sức bình sinh, một lúc sau mới di chuyển được cơ thể. Chính vì vậy, không ít lần bà té ngã gãy chân, trật khớp, bật cả xương ra ngoài nằm liệt cả tháng trời. Những lúc như  vậy, người phụ nữ bất hạnh chỉ còn cách ăn nhờ ở đợ vào lòng trắc ẩn của bà con lối xóm. “Mới hôm rồi, trong lúc nấu ăn vì không thấy đường, tôi lỡ làm vung vãi chai dầu khiến lửa bùng lên thiêu rụi cả một vách nhà.

 May mà hàng xóm phát hiện kịp cõng ra ngoài, dập tắt đám cháy kịp thời không thì giờ này tôi đã nằm dưới ba tấc đất”, Bà Nhỏ gượng cười nói.

Cuộc sống quá cô độc, thân tàn ma dại, chẳng bà con thân thích, chẳng buồn hi vọng đến ngày mai, rất nhiều lần bà muốn tìm đến cái chết để giải thoát, nhưng rồi có lẽ kiếp nạn này bà chưa trả hết nên trời bắt bà phải sống để khổ như thế này. 

 “Có lần, tôi đã thò tay vào ổ điện nhưng người hàng xóm phát hiện đã can ngăn. Rồi hôm tôi ra con lộ đứng giữa đường cho xe cán nhưng có lẽ số quá cao nên chưa tới. Tôi chỉ mong rằng sau một đêm ngủ dậy thấy mình không còn trên thế gian nữa, như thế là thanh thản”, bà Nhỏ buông lời bi quan.

 Hai mắt cũng hỏng

Cách đây 3 năm có đợt mổ mắt từ thiện cho người nghèo của Bệnh viện Mắt TPHCM tài trợ, bà cũng được nằm trong danh sách, nhưng lần này bác sỹ chỉ mổ được một mắt, mắt còn lại coi như mù vĩnh viễn. Đến nay thì nó cũng biến chứng nặng, chỉ thấy loang loáng mà thôi, nhiều lúc lọ mọ chẳng thấy đường va đồ đạc ngã chỏng chơ. Mắt thì gần như mù hoàn toàn, “căn bệnh lạ” nói trên không có cách chữa trị, khiến cuộc sống của bà rơi vào bĩ cực thực sự.


Gia đình & Xã hội

Chuyện kỳ lạ ở ngôi chùa bom rơi không nổ, tượng đồng tự động tìm về sau khi mất tích

 Đó là một ngôi đình vô cùng linh thiêng, mang trong mình bao huyền thoại một thời quá khứ. Tổ đình Linh Sơn ở Hiền Lương - Vạn Lương - Vạn Ninh - Khánh Hòa, là một trong các minh chứng cụ thể nhất của điều này. Phía trước là dòng sông, cổng chùa nằm ở một bên, có phần hơi khác so với những ngôi chùa còn lại.
 
 

Đại điện cổ tự Linh Sơn
Câu chuyện kỳ bí về “đại hồng chung hồi cổ tự”
Nhiều người nghĩ chùa chắc phải nằm ở đường lớn, kín cổng cao tường vì giá trị cổ vật trong chùa, nhưng thực tế không phải như vậy, bất kì ai cũng đều có thể vào chùa và xin cơm chay theo hoàn cảnh mình gặp phải. Chùa nổi tiếng vì xưa kia nơi đây vốn nổi danh với “cọp Khánh Hòa, ma Bình Thuận”, là một trong những ngôi chùa cổ xưa nhất Khánh Hòa, cũng là ngôi chùa lâu đời nhất ở Vạn Ninh.
 
 Nơi đây cũng chính là nơi mà Hòa thượng Thích Quảng Đức đã đến ẩn tu trước khi lên đường tự thiêu và trở thành bồ tát nổi danh khắp nhân gian. Trong chùa còn lưu giữ sắc phong của vua Bảo Đại về danh hiệu cũng như sự cổ xưa trên 300 năm tuổi của chùa.

Đại đức Chúc Minh, trụ trì ngôi cổ tự cho biết: “Sự linh thiêng và huyền bí nơi cửa chùa một phần cũng là do người đời thêu dệt nên. Chuyện tổ sư Đại Bửu ngồi tu dưới gốc cây kén, có cả hổ beo đến nhưng không ăn thịt mà còn bỏ đi, đó hoàn toàn là do từ tâm thiện chí của người tu hành mà nên, ngôi cổ tự này đã có hơn 300 năm tuổi rồi, chuông cổ đang treo trước hiên chùa. Tiếng chuông chùa là điều vốn đã ám ảnh ngôi cổ tự này từ lâu đời. 
 
Dân gian kể lại rằng: Ngôi chùa có hai quả chuông, nhưng chỉ mới tìm thấy được quả chuông nhỏ, còn chuông lớn vốn có thể âm vang cả một khu vực rộng lớn lại không thấy đâu, dù vậy hàng đêm, mỗi khi trăng thanh gió mát, họ đều nghe thấy tiếng chuông ngân phát ra từ hồ sen trước chùa!!!. Điều kỳ lạ đó khiến nhiều người nghĩ rằng: “Chuông lớn cũng sẽ trở lại với chùa”. Từ cổ tự Linh Sơn, tiếng chuông chùa có thể vang đến tận cửa biển Cát Ném và lên tận thôn Mỹ Đồng. 
Chuyện ly kỳ về chiếc đại hồng chung bắt đầu từ khi nhà Nguyễn quyết chiến với triều đại Tây Sơn. Để phục vụ cho các bên trong những cuộc giao tranh nơi chiến trận, các chuông chùa hầu hết trước đó đều được làm bằng đồng tốt, nên tất cả đã bị tịch thu làm nguyên liệu đúc súng thần công, hoặc đạn hỏa khí. Do đó, khi giao tranh kết thúc, các chùa phải thuê người và mua nguyên liệu nhằm đúc chuông mới trở lại
 
 Dù vậy, rất nhiều hồng chung đã bị mất đi, phần vì trộm cắp, phần vì bị nước lũ cuốn đi. Duy chỉ có hồng chung chùa Linh Sơn là được tìm thấy, trong sự tình cờ đến lạ lùng cũng một câu chuyện mang sắc màu diệu kì bí ẩn.

Trước chùa vốn là con sông mang tên Hiền Lương, cũng là ranh giới tự nhiên giữa làng Hiền Lương và làng Tân Đức. Hòa thượng Đại Bửu (1740-1765), lập chùa và đúc chuông để duy trì đức tin của bổn giáo. Sau khi chiến tranh qua đi, chuông nhỏ được tìm thấy ở cửa sông Hiền Lương bởi một bà cụ đi mò ốc. 
 
Chuông cổ là vật vô giá, không tránh khỏi sự tranh đoạt của người đời, lại nằm ở ranh giới hai làng, càng khiến người đời vì thế mà tranh giành về mình. Cuộc tranh cãi không ngừng diễn ra, người ta nói “vô phúc đáo tụng đình” nhưng khi cần thiết vẫn phải tìm đến chốn công đường. Dù vậy, trước cửa quan oai nghiêm và những dấu ấn cổ xưa được khắc trên chuông đồng, ai cũng phải thừa nhận đó là chuông của chùa Linh Sơn. Trên thân chuông có ghi rõ: “Cảnh Hưng nhị thập nhị niên, Tân Tỵ, bát nguyệt” đây là năm Tổ Ðại Bửu khai sơn lập tự. Hiện tại quả tiểu hồng chung vẫn đang nằm trong chùa.

Tiếng chuông chùa, vốn là một trong những hình ảnh cụ thể nhất nói lên sự lan tỏa của Phật pháp trong dân gian. Bà Nguyễn Thị Sen, 74 tuổi cho hay: “Phật pháp nhiệm màu, ngôi cổ tự này linh thiêng lắm. Tôi tin tưởng vào chùa và sự tốt lành của Phật pháp đã khiến chuông đồng bị bỏ quên tự tìm về lại đây!”. Nhiều phật tử khác khi nghe nhắc đến câu chuyện này đều chắp tay nguyện cầu bao điều tốt lành cho ngôi cổ tự.
 
 Câu chuyện về việc “đại chung hồi cố tự” của chùa Linh Sơn vốn đã lan truyền từ lâu trong dân gian. Người dân quanh chùa ai cũng biết đến câu chuyện này, cũng vì thế mà sự linh thiêng, u huyền của ngôi chùa đã làm người đời thêm chú ý.

 
Hướng chính diện ngôi cổ tự linh thiêng và nóc điện nơi quả bom từng rơi xuống

Bom không nổ, dù rơi trên nóc ngôi cổ tự
Tổ đình Linh Sơn, có hơn 300 năm tuổi đã qua nhiều lần trùng tu tôn tạo, nhưng không ít lần nơi đây đã phải chứng kiến sự tàn phá của quân giặc, đặc biệt là cuộc chiến tranh bảo vệ đất nước trước gót giày ngoại xâm. Thuở trước, Hiền Lương vốn là khu vực núi đồi rậm rạp lắm, tổ sư Đại Bửu vốn người Quảng Nam đã tìm đến và mở đất lập chùa nơi đây. Khi xây chùa, trên mảnh đất vốn có cây kén lớn, các đệ tử mới giữ lại để làm kỉ niệm. Hiện nay, cây kén vẫn đang nằm trong khuôn viên nhà chùa, nếu tính theo hướng chính diện thì nằm bên tay phải, góc sau. 


Đặc biệt ngôi chùa đã từng bị ném một quả bom lớn, với ý đồ hủy diệt hoàn toàn. Nhưng như một phép lạ, ngôi tự không những không bị sức công phá không lồ của quả bom tàn phá, mà vẫn trụ vững theo thời gian. Người trong chùa kể lại rằng: “Quả bom đã không nổ mà nằm lại trên nóc chùa, dù rằng quả bom rất nặng được thả xuống từ độ cao hàng trăm mét trên không trung, vậy mà nó không rơi xuống mà lại nằm trên nóc chùa là một điều kỳ lạ vô cùng!”.

Vì sự kỳ lạ đó mà nhiều người đã cho rằng đây chính là do sự linh thiêng của một đấng siêu nhiên nên cửa chùa không vấy máu được. Ông Lê Văn, 88 tuổi, người làng Hiền Lương cho biết: “Tôi vẫn ngày ngày ghé qua chùa, câu chuyện quả bom rơi trên nóc chùa mà không nổ tôi nghe kể từ khi còn là cậu bé 7,8 tuổi. Tôi nghĩ rằng, bom không nổ có thể do trục trặc kĩ thuật, nhưng việc nằm ngay trên nóc mà không rơi xuống đất phát nổ quả là điều kì quặc khó hiểu, tôi cho rằng chắc chắn có điều gì tâm linh kì bí nơi đây!”. 

Hòa thượng Chúc Minh cho biết: “Câu chuyện bom rơi trên nóc tự là có thật dù nhiều người không tin, câu chuyện đã in hằn rất sâu trong tâm trí người dân nơi đây. Người bảo là do thần thánh, người bảo không phải, nhưng nếu không phải thì cũng không có lý do gì mà lý giải được!”. 
 
 Những câu hỏi như thế có lẽ không bao giờ tìm được câu trả lời. Nhưng ngôi miếu với sự huyền bí và thanh tịnh là nơi gửi gắm bao ước nguyện cũng như là điểm nương tựa cho những người sống nơi cửa Phật mãi cho đến tận bây giờ. 
 
 
Phiên bản cache tại địa chỉ: http://www.anninhthudo.vn/Ky-la/Chuyen-ky-la-o-ngoi-chua-bom-roi-khon

Được trả hậu hĩnh để đóng giả ma

Người đóng giả ma sẽ được trả 234.000 đồng cho một tiếng đồng hồ. Tuy trả công hậu hĩnh như vậy nhưng một công ty ở Anh vẫn không tìm được ai chấp nhận làm việc này.


Được trả hậu hĩnh để đóng giả ma
 
Con tàu ma – con tàu lưu động biểu diễn trên khắp thế giới  


Công ty Carters Steam Fair ở Anh đang tuyển người đóng giả ma trên Con tàu ma – con tàu lưu động biểu diễn trên khắp thế giới. Công việc này cần người dũng cảm, không sợ bóng tối và những điều huyền bí. 

Người trúng tuyển chỉ cần ăn mặc đóng giả ma, đi lại trong bóng tối, dọa khách tham quan sợ hãi và sẽ được trả 6,5 bảng (khoảng 234.000 đồng) cho một tiếng đồng hồ làm việc. 


Được trả hậu hĩnh để đóng giả ma 

Công ty Carters Steam Fair đã đăng tuyển suốt 2 tuần nhưng vẫn chưa tìm được ai chịu đóng giả ma


Carters Steam Fair đã đăng quảng cáo trên mạng để tuyển người suốt hai tuần. Hàng chục người đã ứng tuyển vào vị trí này nhưng sau đó đã bỏ cuộc vì quá hoảng sợ. Họ cảm thấy Con tàu ma thật sự bị ma ám. 

Một ứng viên cho biết: "Ở trong con tàu rất lạnh và không có ai khác. Thế nhưng tôi chắc chắn đã nhìn thấy một thứ gì đó di chuyển". Một người khác kể: "Tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh cóng chạm vào tôi". 


Được trả hậu hĩnh để đóng giả ma


Con trai của giám đốc Carters Steam Fair, Joby Carter, cho biết: "Chúng tôi không thể tìm thấy bất cứ ai làm việc trong Con tàu ma bởi vì nó rất đáng sợ. Chúng tôi vẫn đang tiếp tục tuyển người đủ dũng cảm làm công việc này".

Theo Trí thức trẻ

Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014

Cách tránh thai tàn bạo của phụ nữ xưa

Đàn ông thời xưa đam mê tình dục, để tránh có bầu ngoài ý muốn, người xưa đã nghĩ ra những biện pháp bảo vệ vô cùng kỳ lạ.


Đàn ông thời xưa đam mê tình dục mà những người phụ nữ thì lại không thể liên tiếp mang thai. Để tránh có bầu ngoài ý muốn, người xưa đã nghĩ ra những biện pháp bảo vệ vô cùng kỳ lạ và có phần độc ác.

Uống thuốc bắc tránh thai

Trước khi các biện pháp tránh thai hiện đại xuất hiện, những cô gái ở lầu xanh đã làm thế nào để tránh thai? Không chỉ xuất hiện trong các ghi chép của người xưa mà ngay cả phim truyền hình cổ trang Trung Quốc cũng đã từng rất nhiều lần đề cập đến. 

Một bộ phim gần đây do nữ diễn viên Củng Lợi đóng vai chính đã có phân đoạn: các cô gái điếm trước khi ra phục vụ khách đều uống một loại thuốc bắc. Loại thuốc nước màu đen này có những thành phần rất lạ, có tác dụng gây say rượu và không mang thai.

Xạ hương

Xạ hương không chỉ là cách giúp phụ nữ Trung Quốc xưa có được mùi thơm nồng nàn quyến rũ mà nó còn giúp tránh thai vô cùng hiệu quả. Tương truyền ở Trung Quốc ngày xưa, không chỉ các cung tần mỹ nữ mà cả gái lầu xanh cũng dính xạ hương lên rốn để và đồng thời không bao giờ có thai.

Nghệ tây

Trong dân gian Trung Quốc lưu truyền, nghệ tây được coi như một cách tránh thai bí mật của trong cung điện. Nếu hoàng đế xưa sau khi quan hệ với một phụ nữ mà cảm thấy không thích, cô gái đó sẽ được các thái giảm treo ngược lên và dùng nghệ tây để rửa sạch vùng kín. 

Ngươì ta tin rằng việc làm này giúp sạch tinh dịch trong cơ thể phụ nữ. Một số thông tin không chính thức cũng cho biết nếu hoàng đế có vợ lẽ, hoàng hậu sẽ ra lệnh cho các hoạn quan  massage người phụ nữ này trước bằng nghệ tây để đảm bảo tinh trùng của hoàng đề không thể tồn tại trong cơ thể.


Bao cao su làm từ ruột ngựa


Cách tránh thai tàn bạo của phụ nữ xưa
 
Một loại bao cao su cổ đại 

Đàn ông xưa cũng đã biết chủ động tránh thai cho phụ nữ xưa bằng bao sao su. Tuy nhiên, theo sử sách Trung cổ ghi lại, bao cao su ngày xưa thường được làm tử ruột động vật như cừu, lợn...Hình dáng của chúng cũng gần giống với nguyên mẫu của bao cao su hiện đại ngày nay.

Phân động vật

3000 năm trước đây ở Ấn Độ và Ai Cập, phân của các loài cá sấu, voi cũng được coi như một thành phần bí ẩn được sử dụng trong các đơn thuốc tránh thai. Trên thực tế, phân của những con vật này có tính axit cao, có tác dụng diệt tinh trùng thật sự.

Theo cuốn y thư tối cổ của Ai Cập Papyrus Kahun đã có cách nay 4.000 năm thì từ xa xưa, những phụ nữ Ai Cập cổ đại đã tự tạo ra chất diệt tinh trùng để tránh mang thai từ phân động vật. Họ lấy phân voi trộn với nước hoặc lấy phân cá sấu trộn với loại hồ auyt (đến nay vẫn chưa rõ đây là chất gì) để làm thành một tấm màng mỏng.

 Tấm màng này được đặt vào âm đạo trước khi giao hợp và nó có tác dụng ngăn chặn không cho tinh trùng tiến sâu vào tử cung người phụ nữ. Tuy nhiên, mùi không mấy thiện cảm của chúng cũng ảnh hưởng đến chuyện quan hệ của các cặp vợ chồng ngày xưa.

Uống, tắm bạc, thủy ngân

Theo khoa học hiện đại, bạc và thủy ngân có thể gây ra rối loạn kinh nguyệt, đau bụng kinh và nhiều rắc rối khác cho phụ nữ nếu tiếp xúc lâu dài ở môi trường có nồng độ cao. Thủy ngân cũng có thể đi qua lớp nhau thai bảo vệ để gây sảy thai, sinh non. Tại nhiều nền văn minh từ Assyria và Ai Cập đến Hi Lạp cổ đại, Trung Quốc, phụ nữ được khuyên nên uống thủy ngân để tránh mang thai. 

Thậm chí đến bây giờ ở một số vùng nông thôn phái Bắc của Trung QUốc, nhiều người lớn tuổi vẫn còn có thói quen nhắc nhở con cháy cho một lượng nhỏ bạc hoặc thủy ngân vào trà hoặc thức ăn hàng ngày để ngừa thai.



Cách tránh thai tàn bạo của phụ nữ xưa
 
Uống trà có bỏ một chút thủy ngân là cách tránh thai của phụ nữ xưa

Chanh

Trong cộng đồng người Do Thái cổ đại xưa tương truyền có một phương pháp tránh thai rất được tin dùng, đó là ngâm miếng bọt biển vào nước chanh rồi chèn nó vào âm đạo của phụ nữ. Axit citric có trong chanh chính là chất diệt tinh binh hữu hiệu.

Nuốt tai quả hồng

Y học Trung Quốc xưa cũng có một bài thuốc dân gian rất hiệu quả từ tai quả hồng. Dùng 7 tai quả hồng sấy trên ngói cho khô, nuốt với nước sôi để nguội mỗi ngày. Làm liên tục như vậy trong 49 ngày thì bảo đảm 1 năm không mang thai, nhưng trong năm ấy không được ăn hồng. Nếu muốn có thai thì lại ăn 7 tai hồng nữa.

Nghe có vẻ hoang đường nhưng theo một số nghiên cứu y tế hiện đại, tai quả hồng có chưa axit oleanolic, kết hợp với nhân sâm, bột đinh hương thực sự có thể dùng chữa nghịch khí, nấc nghẹn, đầy bụng…

Theo hồi ký của một gái lầu xanh thời Trung Hoa cổ đại, trước khi cô tiếp khách, má mì bao giờ cũng cho uống một loại súp có vị chua ngọt rất ngon. Sau đó, cô gái này mới biết đó chính là canh nấu từ tai quả hồng, vĩnh viễn không thể mang thai. 

Eva.vn


Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

Người 'sống chung' với những oan hồn trên đỉnh đèo


Suốt hơn 20 năm nay, chính hai ông đã chứng kiến và cứu sống không biết bao nhiêu mạng người gặp tai nạn khi vượt qua đèo cao hiểm nguy này...
 
Hai phận đời sống với những oan hồn

Đó là 2 người đàn ông có tên Nguyễn Văn Thọ và ông Nguyễn Bừa (56 tuổi) cùng trú tại khối phố 4, phường Kim Liên, quận Liên Chiểu, TP. Đà Nẵng. 


Người sống chung với những oan hồn trên đỉnh đèo
Lão từ Nguyễn Văn Thọ hàng ngày quét dọn các miếu thờ dọc hai bên đường nam Hải Vân

Suốt mấy chục năm nay, 2 ông 'sống chung' với những... oan hồn nơi đèo Hải Vân cao hun hút này.
Nơi “Đệ nhất hùng quan” này, hai người đàn ông này đều chọn cho mình nghề vá xe cho khách vượt đèo Hải Vân để kiếm sống qua ngày.

Khi vắng khách, cả hai ông lại lọ mọ quét dọn và hương khói cho những khóm thờ những người không may tử nạn.

Ông Bừa chọn phần đèo phía bắc có tên gọi Hải Vân quan hành nghề và ông Thọ chọn phía nam đèo có tên gọi “Đệ nhất hùng quan” làm nơi mưu sinh. 


Hôm tôi vượt Hải Vân trong cái mưa phùn rét lạnh, cứ tưởng con đường đèo hiểm nguy sau khi thông hầm đường bộ sẽ vắng bóng người qua lại.

Nhưng khác với suy nghĩ của mình, con đường vẫn tấp nập những chuyến xe. Khách bộ hành vẫn muốn vượt con đường đèo hiểm trở như để nhớ lại ký ức kinh hoàng một thời vẫn chưa xa khi họ đã từng thót tim trên hành trình thiên lý bắc nam qua Hải Vân quan.

Trong ký ức chưa xa của mình, tôi vẫn còn nhớ như in hàng trăm chuyến vượt đèo Hải Vân ra Huế từ những năm 90 của thế kỷ trước. Mỗi chuyến vượt đèo là mỗi lần đối mặt với sinh tử.

Cứu sống hàng trăm mạng người gặp nạn nơi đèo cao


Những năm 80-90 của thế kỷ trước, đèo Hải Vân hiểm nguy lắm. Ngày nào cũng có tai nạn xảy ra, và người chết, bị thương do lật xe trên đèo thì vô kể. 


Những am thờ cho người xấu số cứ thế mọc lên dày đặc dọc hai bên đường.
Cũng giống như ông Thọ, ông Nguyễn Bừa cũng là bộ đội xuất ngũ, cũng chọn đèo cao Hải Vân làm nơi kiếm sống, nuôi vợ con.

Ông Nguyễn Văn, một người thường xuyên qua lại đèo Hải Vân từ Kim Liên (Đà Nẵng) sang Lăng Cô (Thừa Thiên Huế) để buôn bán kể lại rằng, suốt mấy chục năm nay, kể từ khi chưa có hầm đường bộ Hải Vân, mỗi khi vượt đèo xe bị hư hỏng là gọi hai ông Thọ và Bừa giúp đỡ.


Người sống chung với những oan hồn trên đỉnh đèo
Lão từ Nguyễn Văn Thọ sống bên miếu thờ ông Hổ hành nghề vá xe để kiếm sống.

Nhiều tai nạn thương tâm xảy ra trên cung đường đèo này cũng được hai ông tận tình cứu giúp và điện báo kịp thời với các cơ quan chức năng xử lý. 
  Kể từ sau khi hầm đường bộ Hải Vân hoàn thành, số người qua lại đèo ít hơn. Nhưng cũng không hiếm vụ tai nạn thương tâm xảy ra cũng được hai lão từ Thọ và Nguyễn Bừa kịp thời cứu giúp, đưa đi bệnh viện.
Hỏi chuyện lão từ Nguyễn Văn Thọ đã cứu giúp được bao nhiêu người bị nạn khi qua đoạn đường đèo nguy hiểm này? Lão lắc đầu bảo làm sao nhớ hết. 


Còn lão từ Nguyễn Bừa kể cho tôi nghe câu chuyện cứu người cách đây 6 năm. Đó là vào đêm giữa tháng 3-2007, khi lão đang chuẩn bị ra về thì phía đầu khúc của phía bắc đèo xảy ra tai nạn, lão chạy đến thấy một thanh niên bê bết máu nằm bên vệ đường.

Giữa đêm đen, mình lão loay hoay cứu người bị nạn. Rất may lúc đó có chiếc ô tô qua đèo, lão Bừa bế xác thanh niên ra đường vẫy xe xin chuyển giúp đến bệnh viện Đà Nẵng.

Nhưng chủ xe từ chối. Không thể bỏ mặc nạn nhân, lão cương quyết lấy thân mình chặn xe. Lúc đó cũng may hành khách trên xe ủng hộ, nên cuối cùng chủ xe cũng đồng ý đưa nạn nhân đi cấp cứu.

Chàng thanh niên bị nạn được cứu sống tên Chung, quê tận Nghệ An, sau khi chuyển về công tác tại Đà Nẵng thường ghé lại nhà lão và bây giờ đã trở thành người thân trong gia đình. 


Còn lão từ Nguyễn Văn Thọ thì hồi tưởng vụ tai nạn thương tâm xảy ra hồi đầu năm 2010. Lúc đó khoảng 15 giờ, vụ tai nạn xảy ra ngay trên khúc của cách miếu ông Hổ khoảng 500 m, khi đến nơi ông thấy một người đàn ông bê bết máu. 

Ngay lập tức ông đưa người bị nạn đi cấp cứu.

Dọc đường qua đèo Hải Vân nhiều khóm thờ người tử nạn do tai nạn giao thông mọc chi chít bên đường

Mãi mấy tháng sau, có người đàn ông đến tìm, tự xưng là người được ông cứu trong vụ tai nạn và xin tạ ơn. Ông lắc đầu từ chối. Sau này ông mới hay đó là giám đốc một công ty tại Đà Nẵng, nhưng hỏi tên thì ông lắc đầu không nhớ. 
  Rất nhiều vụ tai nạn thương tâm trên đèo được hai lão kịp thời cứu giúp, và nhiều vụ cướp giật xảy ra trên đèo cũng được hai lão kịp thời báo cáo với công an truy bắt.
Tất cả những gì xảy ra bất thường trên cung đường đèo heo hút này cũng đều được hai lão giám sát và cấp báo với cơ quan chức năng xử lý.

Hôm vượt đèo Hải Vân, tôi tình cờ gặp khối phố trưởng khối phố 4 phường Hoà Hiệp Bắc, quận Liên Chiểu Thành phố Đà Nẵng. Hỏi ông nhận xét về công việc của hai lão từ Thọ và lão từ Nguyễn Bừa, ông thật thà bảo, chuyện của hai ông tự nguyện quét dọn các ám thờ là đáng quí.

Điều đáng quí hơn là suốt mấy chục năm nay, với công việc ứng trực trên đèo đã giúp rất nhiều người đi đường gặp nạn và chính hai ông cũng đã góp phần rất lớn trong công tác bảo vệ an ninh trên tuyến đường đèo nguy hiểm này.

Phiên bản cache tại địa chỉ: http://www.vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/61253/nguoi--song-chung--voi-nhung-

Ghé thăm bộ tộc nơi phụ nữ có đặc quyền "tình một đêm"


Những phụ nữ của bộ tộc Mosuo có đặc quyền khá kỳ lạ - đó là ngủ với bất cứ người đàn ông nào họ muốn.
 
Được biết đến với cái tên “Vương quốc của phụ nữ”, bộ tộc Mosuo là một nhóm nhỏ dân tộc thiểu số sống quanh hồ Lugu tại tỉnh Vân Nam và Tứ Xuyên (Trung Quốc). Với người Mosuo, phụ nữ có vai trò "đầu tàu", dẫn dắt toàn bộ bộ tộc suốt hơn 2.000 năm qua.


Bộ tộc người Mosuo hoàn toàn khác biệt bởi lẽ họ không tin vào kiểu mẫu gia đình truyền thống với một vợ một chồng cùng chăm sóc các con. Thay vào đó, phụ nữ của bộ tộc Mosuo có quyền ngủ với bất cứ người đàn ông nào họ muốn.

Vào độ tuổi 13, các bé gái sẽ trở thành phụ nữ và được phép ở phòng riêng tại nhà mẹ đẻ. Các em thậm chí còn có thể mời bất cứ chàng trai nào mình thích tới nhà và thẳng thừng từ chối những người không lọt vào "mắt xanh". Tuy nhiên, chàng trai chỉ được phép tới vào ban đêm và rời đi trước bình minh. Tất cả các mối liên lạc được giữ riêng tư và cấm đề cập trước mặt mọi người.

Phụ nữ Mosuo được phép có nhiều bạn tình cùng một lúc và có thể chia tay bất cứ khi nào họ muốn.

Cứ như vậy, đời sống công việc ban ngày và những hoạt động ban đêm là hai mảng hoàn toàn riêng rẽ. Những đứa trẻ sinh ra sẽ được gia đình bên ngoại chăm sóc.

Các chú bên mẹ sẽ đảm nhận vai trò đàn ông trong gia đình. Còn những ông bố rất ít khi được gặp con. Đặc biệt hơn, trong ngôn ngữ của bộ tộc Mosuo, không có từ nào mang ý nghĩa “chồng” hoặc “bố”. 


Không chỉ vậy, xã hội Mosuo không tồn tại khái niệm “con ngoài giá thú”, mọi người không hề hỏi đứa trẻ xem cha chúng là ai và tất cả đều được chấp nhận bất kể giới tính là nam hay nữ. Còn nếu cô gái đã có chồng, cô sẽ treo một đôi giày hoặc mũ đàn ông bên ngoài cửa sổ như để thông báo với mọi người rằng mình là "hoa đã có chủ".

Trong gia đình, phụ nữ đóng vai trò làm trụ cột, người phụ nữ lớn tuổi nhất sẽ nắm giữ quyền lực cao nhất. Bà quyết định số mệnh của tất cả những người sống trong nhà. 


Với cái tên “bà chúa gia đình”, người phụ nữ này còn quán xuyến tiền bạc cũng như công việc của từng thành viên. Khi bà muốn chuyển giao trách nhiệm cho thế hệ tiếp theo, bà sẽ đưa cho người kế vị chìa khóa nhà kho đồng thời chính thức thông báo với mọi người về việc truyền lại quyền nắm giữ tài sản và trách nhiệm cho người mới. 

Mỗi khi có sự kiện giao lưu, người Mosuo sẽ cùng nhau nhảy nhiều điệu nhảy, các cô gái sau đó sẽ chọn ra một chàng trai để kết bạn một đêm, cũng có thể là một năm hoặc cả đời. 


Nếu như chàng trai có cảm tình với cô gái trước, anh ta sẽ chạm vào tay cô để mời nhảy cùng. Nếu cô gái cũng có tình cảm, cô sẽ chấp nhận lời mời bằng cách chạm lại vào tay chàng trai.

Bộ tộc Mosuo không có truyền thống cưới hỏi. Chính vì vậy, đối với họ không hề tồn tại định nghĩa “vợ” hoặc “chồng”. Họ gọi đó là tisese hoặc “cưới dạo”. Với những mối quan hệ “ghé thăm” như thế này, họ không chung sống dưới một mái nhà.



Việc phụ nữ Mosuo không kết hôn và những đứa trẻ không có cha có thể khiến nhiều người nghĩ rằng bộ tộc này không coi trọng cuộc sống gia đình. Nhưng điều này không đúng. 

Trên thực tế, người Mosuo coi gia đình là thứ quan trọng hơn mọi mối quan hệ khác. Nhưng cũng bởi không có hôn nhân nên người Mosuo không có khái niệm "ly dị" hay "ly thân".


Nhiều người hiểu sai khi tuyên bố rằng, người Mosuo rất dễ dãi và phụ nữ ở đây có thể ngủ với bất kì người đàn ông nào. Tuy nhiên họ đã nhầm. Bộ tộc Mosuo nhìn nhận “cưới dạo” là một điều rất lãng mạn và đẹp đẽ, họ không ngủ với nhau vì tiền, chuẩn mực xã hội hay áp lực gia đình. Họ làm vậy vì cả hai đều đều đồng lòng muốn thế.

Từ sau thập niên 1970, với sự giúp đỡ của chính phủ, bộ tộc Mosuo dần thay đổi. Bây giờ, chế độ một vợ một chồng dù không tồn tại nhưng nhiều phụ nữ đã có quan hệ gắn bó với một người đàn ông duy nhất.

* Bài viết sử dụng tư liệu tham khảo từ các nguồn: Silk Rain Media, Frotopedia, Wikipedia...

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

Lời giải cho xác ướp 'xinh đẹp nhất thế giới' biết nháy mắt


Rosalia Lombardo vẫn được ca ngợi là “xác ướp xinh đẹp nhất thế giới”. Sau khi qua đời vào năm 1920, thi thể của bé gái hai tuổi tại Italy không hề phân hủy.
 
Xác ướp xinh đẹp nhất thế giới

Nhiều người đã không khỏi xúc động và bàng hoàng khi thấy sau gần 90 năm, khuôn mặt của Rosalia vẫn đáng yêu và tươi tắn như thể bé đang yên giấc ngủ ngon. Những lọn tóc vàng vẫn vương trên má, mái tóc vẫn được cột nơ lụa xinh đẹp.

Vật duy nhất in dấu thời gian là tấm bùa hộ mạng bị oxy hóa in hình Đức mẹ đồng trinh nằm trên tấm chăn của cô bé. Tấm bùa đã bị oxy hóa tới nỗi không thể nhận ra hình thù, minh chứng cho tuổi thọ lâu đời của xác ướp.

Không ai biết sự thật về cuộc sống của Rosalia. Một số người nói cô là con gái của một bá tước Sicila, một vị tướng trong quân đội Ý tên là Mario Lombardo. 

Lời giải cho xác ướp 'xinh đẹp nhất thế giới' biết nháy mắt - Ảnh 1

Rosalia Lombardo là một đứa trẻ sinh ra đã ốm yếu, cô bé phải chịu đựng nhiều đau đớn và bệnh tật trong suốt cuộc đời ngắn ngủi của mình. 

 Theo tin tức được báo chí đăng tải, cô bé là một trong những nạn nhân cuối cùng của dịch cúm Tây Ban Nha vào năm 1920. 
Sự ra đi quá sớm của cô bé khiến người cha hết sức đau buồn. Vì vậy, ông đã tìm kiếm sự giúp đỡ của nhà ướp xác Alfredo Salafia để giữ cho Rosalia được nguyên vẹn mãi mãi. Kết quả thật thần diệu, thi hài Rosalia đã được bảo quản vô cùng hoàn hảo.

Người ta đã đưa thiết bị X-quang đến hầm mộ và theo dõi quan tài của Rosalia. Họ phát hiện ra không chỉ cấu trúc xương mà cả nội tạng của cô vẫn còn nguyên vẹn. Não của cô vẫn còn nguyên vẹn, chỉ thu hẹp 50% kích thước do quá trình ướp xác. 

Lời giải cho xác ướp 'xinh đẹp nhất thế giới' biết nháy mắt - Ảnh 2

Hình ảnh chụp X-quang xác ướp xinh đẹp nhất thế giới.


Năm 2009, một phim tài liệu của National Geographic đã dùng kỹ thuật MRI để chụp những hình ảnh 3D đầu tiên của Rosalia cả bên trong và bên ngoài. MRI xác nhận tất cả các bộ phận cơ thể của cô là hoàn toàn nguyên vẹn. Hai cánh tay vẫn còn nguyên hai bên thân người. Chưa ai từng xem xét bên dưới tấm chăn che cơ thể Rosalia kể từ khi cô bị phong ấn bên trong quan tài của mình.

Hiện linh cữu của cô bé được quàn tại khu hầm mộ Capuchin nổi tiếng ở thành phố Palermo, Italy. Nếu nhìn vào mặt kính của quan tài, bạn có cảm tưởng như Lombardo vẫn đang thở. 

Giải mã bí ẩn đôi mắt động đậy

Theo một số báo cáo, đôi mắt Rosalia có khả năng… đóng mở. Một số hình ảnh đã chứng minh khẳng định này, cho thấy mắt cô bé đã mở ít nhất 1/8 inch (tương đương 3,2mm), để lộ đôi mắt màu xanh còn nguyên vẹn của mình bên dưới.

Hiện tượng khá đáng sợ này làm dấy lên nhiều tin đồn, trong đó, một số giáo phái tin rằng linh hồn của Rosalia trở lại cơ thể. 
Tuy nhiên, các nhà khoa học Ý mới đây đã vạch trần lời tuyên bố này khi đưa ra bằng chứng xác ướp Rosalia không mở, nhắm mắt lại.

Dario Piombino-Mascali - người tham gia nghiên cứu khẳng định: "Đây là một ảo ảnh quang học được tạo ra bởi ánh sáng rọi qua cửa sổ bên, ánh sáng chiếu vào xác ướp qua lớp hòm kính khiến nhiều người lầm tưởng mí mắt của Rosalia đang cử động".

Công thức ướp xác bí mật

Theo tạp chí National Geographic, Rosalia Lombardo có thể là khách hàng trẻ nhất của Salafia. Tuy nhiên chính xác ướp này đã khiến tên tuổi của Salafia trở nên nổi tiếng.
Làm thế nào chuyên gia ướp xác Salafia lại giữ được nguyên vẹn thi thể Rosalia sau gần một thế kỷ? Người ta chỉ được biết Salafia đã thay thế máu của Rosalia bằng một loại dung dịch đặc biệt.


Lời giải cho xác ướp 'xinh đẹp nhất thế giới' biết nháy mắt - Ảnh 3

              Alfredo Salafia.

Nhưng công thức của cái gọi là “Dung dịch hoàn hảo Salafia” (Salafia Perfection Fluid) này lại mà một bí quyết mà Alfredo Salafia đã mang theo xuống mồ, khi ông qua đời năm 1933. Và mới đây, các nhà khoa học đã tìm ra bí quyết ướp xác tưởng như bị thất truyền này.

Đầu tiên, máu của cô gái đã được thay thế với formalin. Tiếp theo, rượu và glycerin được sử dụng để giữ cho cơ thể của cô khô mà không mất nước hoàn toàn.

Salicylic acid sau đó đã được thêm vào để ngăn chặn các loại nấm cơ thể đang phát triển. Và cuối cùng, muối kẽm đã được bổ sung cho mục đích làm xác chết “cứng”.

Các chuyên gia cho rằng đây là một công thức hoàn hảo để ướp xác, các thành phần này ngăn chặn bất cứ sự xâm nhập nào từ vi khuẩn và nấm. Nó cũng bảo vệ xác ướp dưới tác động của ánh sáng.

Xác ướp hoàn hảo của Rosalia là minh họa niềm đam mê của con người với cái chết. Vẻ đẹp ngây thơ nguyên vẹn của em bé mới chập chững biết đi vẫn còn mãi với thời gian, nó khơi gợi trí tưởng tượng của người xem qua nhiều thế hệ.

Giải mã phương pháp chụp ảnh linh hồn con người

Đi tìm lời giải phương pháp chụp Kirlian giúp chúng ta nhìn thấy linh hồn hay đơn giản chỉ là một hiện tượng vật lý đơn thuần?
 
Kirlian là một phương pháp chụp ảnh kỳ lạ, trong đó người chụp sử dụng các tấm dẫn điện để tạo những bức ảnh sinh vật sống tỏa ra các ánh sáng khác thường. Có người nói ánh sáng đó là dòng điện sinh học trong cơ thể, một số khác lại lý giải đây chính là các linh hồn.

Kỹ thuật chụp ảnh lạ lùng

Năm 1939, kỹ sư người Nga - Valentina Kirlian và vợ tiến hành nghiên cứu việc chữa trị bằng liệu pháp điện. Vô tình họ quan sát thấy có một tia chớp sáng xuất hiện giữa da của bệnh nhân và điện cực của máy. Họ chụp hiện tượng này và thu được trên ảnh một ánh sáng kỳ lạ.


Thích thú vì hiện tượng lạ lùng này, Kirlian cùng vợ tiếp tục tiến hành các thí nghiệm. Trong đó, ông để phim chụp ảnh đặt trên đầu trang của một tấm dẫn điện và dùng dây dẫn khác gắn vào một bàn tay, một chiếc lá hoặc nguyên liệu sống khác. 

Các dây dẫn đã được thúc đẩy bởi một nguồn năng lượng điện áp cao, từ đây sản xuất ra các hình ảnh của đối tượng được bao quanh bởi một hào quang ánh sáng. 

Mô tả phương pháp chụp ảnh Kirlian.

Cuối cùng hai vợ chồng đã tạo ra một phương pháp chụp hình mới cho phép con người ghi lại nguồn năng lượng trong các cơ thể sống, gọi là hào quang. Kirlian tin rằng, hình ảnh được ông ghi lại có thể mô tả một lĩnh vực năng lượng mới vô cùng bí ẩn.

Kirlian dần hoàn thiện phương pháp này và công bố công trình nghiên cứu tại hội nghị khoa học y tế Liên bang Xô Viết vào năm 1958. Tuy nhiên, các nhà khoa học đương thời vẫn không coi trọng nghiên cứu của ông cho đến năm 1970. 

Trong các bức ảnh xuất hiện ánh sáng lạ lùng.

Khi ấy, hai nhà nghiên cứu người Mỹ là Lynn Schroeder và Sheila Ostrander đã xuất bản một cuốn sách mang tên: “Psychic Discoveries Behind the Iron Curtain” (Tạm dịch: Khám phá tâm linh đằng sau bức màn sắt) trong đó đề cập những lợi ích từ việc chụp ánh hào quang với phương pháp Kirlian. 

Những màu sắc và cường độ sáng tối của vòng hào quang này có thể tiết lộ tình trạng sức khỏe, bệnh tật, tâm tư, tình cảm hay phản ánh tư tưởng,  ký ức và nguyện vọng của mỗi người. Đây được coi là một nguồn năng lượng mang thông tin quý giá.


Từ đây, phương pháp chụp Kirlian đã được nghiên cứu rộng rãi khắp thế giới trong những năm 1970. Tới năm 1975, nhà khoa học Victor Adamenko đã viết một luận án phân tích hào quang trong các bức hình Kirlian và thu được nhiều kiến thức hấp dẫn.

Hào quang của con người

Các thí nghiệm của Adamenko đã cho thấy sự thay đổi hào quang liên quan tới sức sống của vật thể. Điển hình là khi dùng phương pháp Kirlian để chụp hai lá cây khác nhau, một lá đang ở trên cây và một lá vừa được ngắt ra khỏi cành. 

Ánh sáng phát ra từ lá đã lìa cành yếu ớt hơn nhiều so với lá đang nằm trên cây. Một thời gian sau, lá lìa cành càng khô thì hào quang từ nó cũng biến mất. Đây là một điều thú vị, khi phương pháp chụp ảnh này đã phát hiện ra những rối loạn sinh lý bên trong.


Ánh sáng tỏa ra từ vật thể cho biết được sức sống và tình trạng sinh lý.

Một số nhà khoa học còn tiến hành nghiên cứu hào quang trong các bức ảnh để phân tích sức khỏe con người. Họ chụp hai bức ảnh của cùng một người nhưng ở những trạng thái khác nhau. 

Bức thứ nhất chụp lúc người ấy đang ở trạng thái bình thường, còn bức ảnh thứ hai chụp lúc người đó đang ở trạng thái kích động. Hình ảnh hào quang đã thay đổi khác đi rõ ràng khi ở bức 2, ánh sáng trở nên đậm hơn nhiều.

So sánh ánh sáng tỏa ra giữa hai trái táo khác nhau.

Nhiều nhà khoa học lý giải, hào quang mà phương pháp Kirlian ghi lại chính là điện sinh học của các cơ thể sống. Dòng điện này xuất phát từ hàng tỷ tế bào, mỗi tế bào là một viên pin sống. 

Dòng điện này có nhiệm vụ truyền theo các dây thần kinh để ra lệnh cho các cơ quan hoạt động. Tuy nhiên chúng vô cùng yếu và chỉ có thể được nhìn thấy qua phương pháp chụp ảnh lý thú này.

Có thể chụp ảnh linh hồn?

Một số nhà nghiên cứu tâm linh lại cho rằng, ánh sáng trong những bức ảnh mà phương pháp Kirlian ghi lại chính là các linh hồn của sinh vật. Một số nhà tâm lý đã cố gắng chứng minh có một linh hồn ở trong não của chúng ta, điều khiển mọi hoạt động, nhận thức mọi thứ và có thể thoát ra ngoài khi thân xác hữu cơ mất đi. 


Linh hồn này không thể nhìn thấy được bằng mắt thường nhưng thông qua phương pháp Kirlian có thể được ghi lại và nghiên cứu. Giả thuyết này khiến cho phương pháp Kirlian được rất đông nhà nghiên cứu, ngoại cảm sử dụng để tìm kiếm bằng chứng về ma, quỷ hay linh hồn.

Liệu có thể dùng phương pháp này để chứng minh sự tồn tại của các hồn ma?

Các nhà khoa học như Beverly Rubik đã đưa ra ý tưởng về một linh hồn con người được phát hiện qua các bức ảnh Kirlian. Ông cố gắng giải thích ánh sáng trong bức ảnh bằng khái niệm khí, một năng lượng được tạo ra từ linh hồn theo quan niệm của người Trung Quốc.


Nhưng luận điểm này đã bị các nhà bác học bác bỏ. Cuối cùng, phó tiến sĩ khoa học toán lý V. Adamen đã chứng minh được rằng, ánh sáng trong ảnh Kirlian chính là các quá trình điện tử trong cơ thể con người chứ không phải ma quỷ hay linh hồn. Tất cả chỉ là kết quả của quá trình ion hóa điện ngẫu nhiên trên bề mặt cơ thể tạo ra những hình ảnh lạ lùng mà thôi.

* Bài viết sử dụng tư liệu tham khảo từ các nguồn: Mind Body Spirit, Electro Photography, Wikipedia...