Chỉ có người đàn bà mới có thể lấp đầy được nỗi cô đơn trong trái tim người đàn ông mình yêu.
Người xưa đã nói, đàn ông nông nổi giếng khơi, đàn bà sâu sắc như
cơi đựng trầu. Nghĩa là, đàn ông mới là những người có đời sống nội tâm
sâu kín. Họ không hay bộc lộ ra ngoài những tình cảm ủy mị trong con
người cảm xúc của mình.Nên đàn bà vẫn gọi những người đàn ông là phái
mạnh, còn đàn bà là phái yếu, nghĩa là đàn bà mới là những người cần có
đôi bờ vai mạnh mẽ của người đàn ông để có thể dựa vào, để tìm thấy cảm
giác bình an và được chở che…
Nhưng chúng ta có bao giờ nghĩ, người đàn ông cũng vậy, họ cũng cần
có một bờ vai, có một vòng tay và những lời âu yếm khi họ cảm thấy yếu
đuối và chơi vơi trong cuộc đời này trong một vài giây phút nào đó. “Sỏi
đá” còn biết đau kia mà. Là người, ai chẳng có trái tim, ai chẳng có
tâm hồn, ai chẳng từng rơi nước mắt… Đừng bắt người đàn ông của mình lúc
nào cũng vững trãi như thái sơn…
Anh sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn, cha bỏ mẹ con anh đi
từ khi anh chưa kịp chào đời. Tuổi thơ anh lớn lên trong tình yêu thương
của mẹ, nhưng lại thiếu đi hình bóng của một người cha. Mẹ ở vậy nuôi
anh khôn lớn.
Anh học giỏi hơn bất cứ đứa trẻ nào trong lớp. Khi nào anh cũng phải
là số một. Anh không muốn mẹ buồn lòng vì mình bởi mẹ anh đã hi sinh và
chịu quá nhiều thiệt thòi vì anh, vì cho anh cuộc sống này. Và nhất là
anh không muốn người khác nhìn anh bằng con mắt thương hại. Anh mới là
người có quyền được thương hại người khác mà thôi.
Khi gặp anh, chị cảm mến ngay người con trai hơn mình không nhiều
tuổi nhưng chín chắn, độc lập và mạnh mẽ vô cùng. Anh luôn sống có trách
nhiệm với tất cả những gì anh làm, ngay cả trong tình yêu cũng vậy,
ngày biết tin mình có thai, chị hoang mang cực độ. Nhưng anh lại bình
thản vô cùng. Anh ôm chị vào lòng, hôn lên môi chị dịu dàng:
Tháng sau mình cưới nhé! Anh muốn cưới em, nhưng chưa kịp nói mà
thôi! Nay, được cả trâu lẫn nghé, anh lời quá rồi. Mà mẹ, cũng mong cháu
lắm rồi đấy!
Thế là chị làm vợ anh sau một thời gian dài yêu nhau. Nhưng nếu như
trước kia, chị chỉ nhìn thấy ở anh một người đàn ông vững trãi và mạnh
mẽ. Thì nay, khi là vợ chồng đầu gối, tay ấp, chị mới nhận ra, một góc
nào đó trong con người anh ẩn giấu một nỗi cô đơn không thể diễn tả bằng
lời. Nhiều khi nhìn anh ngồi một mình đốt thuốc trong đêm khuya, chị
cảm thấy nỗi cô đơn ấy hiện hữu một cách mạnh mẽ nơi người đàn ông của
cuộc đời mình.
Anh thường ôm chị, anh rất hay ôm chị, như thể đó là cách anh cảm
thấy bình an và ấm áp. Khi đi làm về việc đầu tiên là xuống bếp và âu
yếm ôm chị một cái, khi xem ti vi, anh cũng phải ôm chị hoặc kéo chị
ngồi sát bên anh, khi ngủ cũng vậy, anh cũng rất thích ôm chị vào trong
lồng ngực của mình. Chị đùa anh: Anh nghiện ôm, hay là nghiện em? Anh
cười: Anh nghiện cả hai mất rồi! Cái nghiện này, em không bắt anh cai
đấy chứ? Chị cười: Em sẵn sàng mua thêm thuốc nghiện cho anh!
Lúc đầu, chị nghĩ, có lẽ vì anh yêu chị quá nhiều, vì anh là người
sống tình cảm nên mới sinh ra cái cảm giác quyến luyến như thế. Chị cảm
thấy, anh còn quyến luyến chị nhiều hơn cả khi hai người yêu nhau. Có
lần chị hỏi anh vì sao lại thế? Anh cười: Ngày xưa, chưa là của anh, bây
giờ em là của anh rồi, nên anh phải yêu hơn chứ! Những lúc như thế, chị
chỉ biết ôm lấy anh trong niềm hạnh phúc nghẹn lòng.
Nhưng dần dần chị mới nhận ra, bên cạnh những lí do đó còn là vì anh
luôn luôn sợ mất chị. Sợ một mình đơn độc trong cuộc đời này. Sợ một
gia đình không trọn vẹn. Nghĩa là, anh cũng yếu đuối, cũng sợ hãi, cũng
bất an vô cùng.
Người đàn ông như con thuyền, người
đàn bà của họ chính là sông, là biển. Phần ta nhìn thấy bằng mắt chỉ là
bề nổi mà thôi.
Ngày mẹ chồng chị mất, anh không khóc trước mắt mọi người, anh giữ
nguyên vẻ bình thản, chắc chắn, mạnh mẽ của một đứa con trai. Anh tự tay
lo cho mẹ tất cả, sắp xếp mọi việc đâu ra đấy. Có người xì xào về
chuyện tại sao anh lại có thể lạnh lùng như thế. Xong, anh bỏ ngoài tai
hết. Đến chính bản thân chị cũng ngạc nhiên vì bình thường anh rất yêu
thương mẹ.
Nhưng đêm ấy, và cả rất nhiều đêm khác sau đó, anh ôm chị, nhưng
không phải là ủ chị trong vòng tay anh như mọi khi mà là anh gục vào vai
chị, úp mặt vào ngực chị mà khóc. Anh thấy mình đơn độc giữa cuộc đời
khi người thân yêu nhất của anh đã bỏ anh đi. Anh nói: Anh chỉ còn mình
em và con, bao nhiêu yêu thương, anh dành cả cho em, cho con. Anh không
còn ai nữa. Những khi ấy, chị chỉ biết ôm anh thật chặt như để khẳng
định với anh rằng, anh mãi mãi có chị bên cạnh trong cuộc đời này.
Và chị chợt nhận ra, người đàn ông chỉ thể hiện sự yếu đuối của mình
trước người đàn bà họ yêu nhất mà thôi, người đàn bà có thể đem yêu
thương nồng ấm và sự mềm mại của mình để lấp đầy cái khoảng trống cô đơn
và yếu đuối đó trong tâm hồn họ. Người đàn bà ấy, cũng chính là người
đàn bà họ nguyện gắn bó suốt cả cuộc đời mình.
Người đàn ông như con thuyền, người đàn bà của họ chính là sông, là
biển. Phần ta nhìn thấy bằng mắt chỉ là bề nổi mà thôi. Cũng giống như
những người đàn ông mà ta gặp, họ chuyển động, họ mạnh mẽ, tài giỏi, hay
lạnh lùng, ngạo mạn… cái đó, họ thể hiện ra ngoài ai cũng có thể thấy,
ai cũng có thể biết. Nhưng cái phần chìm đi của con thuyền kia, nghĩa là
cái gì ẩn phía sau tất cả nhưng thứ hiện hữu ra ngoài kia, đằng sau
người đàn ông là gì? Thì chỉ có con sông của riêng họ, mặt biển của
riêng họ, người đàn bà của riêng họ mới hiểu được mà thôi.
Từ khi hiểu được điều đó, thấy được điều đó, chị càng yêu anh nhiều
hơn. Và thay những lúc anh ôm chị, nhiều khi, chị cũng chủ động ôm anh
vào lòng mà thì thầm: Nếu cần, anh cứ dựa vào vai em!
webphunu
webphunu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét