Anh lặng lẽ ra phòng khách ngồi chờ vợ cho con ngủ rồi mới đi về. Trong lúc đó, anh bất giác thèm cảm giác được như ngày xưa, như ngày gia đình chưa hề có biến cố.
Có lẽ thời gian 2 tháng chờ đợi với anh là quá dài, anh đã quá vô tâm, sai lầm nên giờ cuộc đời anh mới nên nông nỗi như vậy.
Anh chỉ ước giá như thời gian quay trở lại anh sẽ không làm như vậy. Trong tiếng ru con của vợ, anh đã mường tượng lại cảnh ngày xưa 8 năm hai người từng yêu nhau say đắm. Khi đó, anh còn là một cậu học sinh ngô nghê. Sau nhiều lần tỏ tình cuối cùng chị mới đồng ý.
Chị lúc đó là cô hoa khôi xinh đẹp của trường cấp 3, nhiều người theo đuổi nhưng chị lại đem lòng yêu anh. Một anh chàng không có gì là nổi bật. Nhưng rồi chính chị là người đã ở bên anh, làm hậu phương vững chắc để anh có được thành công ngày hôm nay. Nhưng đời ai nào biết sẽ có ngày anh lại khiến trái tim chị đau đớn đến vậy? Phải chăng anh quá bạc tình và quá ích kỷ?
Khi yên vị ở chiếc ghế phó giám đốc anh lại quên đi tình nghĩa năm xưa mà tự cho mình cái quyền vui chơi, hưởng thụ. Theo bạn bè, những người sống phóng khoáng, thiếu nghiêm túc, anh đã gây ra nỗi đau lớn khiến cho trái tim người bạn đời vụn vỡ. Vết thương đó, có lẽ khó mà lành lại, nếu chị có thật sự yêu thương tha thứ anh vẫn sống trong sự day dứt ân hận.
Anh đã giấu chị để cặp với một cô gái khác trẻ tuổi hơn, anh đã quên đi tình yêu thương năm xưa dành cho vợ
Ngày biết anh có người khác, chị đã khóc rất nhiều. Chị đã xin anh hãy ở lại bên mẹ con chị, chị đã mong anh tỉnh ngộ thay đổi. Nhưng anh hứa rồi để đó. Sau 2 tháng, chị vẫn bắt gặp anh qua lại với người phụ nữ ấy. Khi biết tin chị đã rất sốc, nghĩ đến cảnh chung chồng với người khác, chị không đành lòng. Nghĩ đi nghĩ lại rồi chị quyết định ly thân. Đó là điều anh không bao giờ ngờ tới.
Tuy cặp kè với người phụ nữ khác, nhưng anh không nghĩ rằng chị dám bỏ anh, vì thương con, hơn nữa vì khối tài sản anh đang đứng tên. Bởi vậy, anh mới tự cho mình quyền “lén lút” qua lại với người khác ngoài vợ. Thậm chí bồ hỏi "Nếu vợ anh biết mình vẫn qua lại với nhau anh có sợ không". Lúc đó, anh đã mạnh mồm tuyên bố "Anh chẳng sợ, cô ấy ăn gan hùm cũng không dám làm gì anh đâu".
Chiều hôm ấy khi anh về nhà, thấy lá thư vợ để lại trên bàn anh mới giật mình bừng tỉnh. Chị nói với anh cho anh 2 tháng để anh suy nghĩ lại tất cả. Anh muốn thăm con thì một tuần đến một lần,…Nhưng linh cảm cho anh biết chị vô cùng nghiêm túc. Từ hôm ấy, sau mỗi ngày làm việc, anh trở về nhà trong tâm trạng mệt mỏi. Chị cũng bình tâm, không gọi lấy cho chồng một lần.
Mỗi bữa cơm, anh phải tự tay chuẩn bị. Quần áo mấy hôm liền chất đầy chậu. Lúc đó, anh mới nhớ tới vợ. Ngồi một mình bên bát mỳ tôm, anh ăn không ngon miệng. Nhìn thấy ảnh con cười anh lại nhớ chúng da diết. Anh cũng không tha thiết đến cô bồ “nóng bỏng” nữa. Giờ đây, điều anh sợ là mất vợ con. Anh sợ người ta cười rằng, anh có hạnh phúc mà không biết gìn giữ,… Anh sợ lắm.
Giờ trong nhà thiếu vắng tiếng cười vợ con anh mới thấm thía
Để giữ kín chuyện gia đình, chị không nói với bất kỳ ai. Chuyện xảy ra chỉ có anh chị biết, ngoài ra các hoạt động đi làm, con đi học vẫn bình thường. Các con anh chị giờ đã lớn, chúng không nũng nịu mà ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Đôi khi nghe con hỏi thăm bố, chị cũng buồn. Tiếng thở dài của chị cũng khiến đứa trẻ lớn bật khóc. Nhưng rồi chúng lại nín ngay khi được mẹ dỗ dành.
Còn anh, 1 tháng trôi qua nặng nề vô cùng. Anh làm việc không hiệu quả, năng suất sụt giảm. Trong buổi họp cơ quan anh lặng lẽ cúi đầu nhận lỗi vì mấy hợp đồng thất thoát,…Sau hôm đó, anh phóng xe thẳng tới nơi vợ con đang sống. Đứng ở ngoài nhìn vào căn hộ đó, anh đã khóc, những giọt nước mắt muộn màng.
Anh nhớ lại những lần anh lên tiếng chê bai vợ luộm thuộm, chê bai cơm vợ nấu, rồi tiếng vợ anh khóc trong đêm dài. Anh đã làm những việc khiến bản thân cảm thấy xấu hổ vô cùng. Giờ anh biết làm sao đây để chuộc lại những lỗi lầm đã qua để 1 tháng nữa vợ anh sẽ tha thứ và quay về tổ ấm để anh được yêu thương như xưa đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét