Lấy cớ yêu chồng, lo lắng cho hạnh phúc gia đình, không ít bà vợ giương hết rada ra để tìm cách theo dõi, quản giáo chồng cho thật chặt. Sự kiểm soát như thòng lọng khiến chồng mất tự do đồng thời cũng khiến tình yêu hết dưỡng khí đến mức khô héo.
Mỗi lần tôi đi tiếp khách về, Quỳnh - vợ tôi lại đón tôi từ cổng. Không phải vì cô ấy quan tâm tôi mà để ngắm xem trên mặt tôi có vết son, trên áo tôi có vương sợi tóc dài hay có mùi nước hoa lạ không. Chỉ cần áo tôi có tí dấu vết lạ, vợ tôi sẽ vặn hỏi liên tục.
Cô ấy không chỉ như cảnh sát trưởng tìm tội phạm mà thậm chí giống như đội khám nghiệm hiện trường, bới tìm cho bằng được dấu vết, mà không bới được thì cô ấy càng cho rằng tôi “chùi mép giỏi”.
Bới lông tìm... vết
Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học. Hồi đó, tôi là trai miệt vườn lên thành phố, nhà nghèo nên cũng còi cọc, đen đúa. Vì thế việc Quỳnh ỏ ê, quan tâm khiến tôi vô cùng xúc động. Cô ấy học trên tôi hai khóa, nhan sắc trung bình nhưng với tôi cô cũng giống như cô Tấm bước ra từ quả thị. Lòng biết ơn hay tình yêu, tôi cũng không rõ, nhưng sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cưới nhau.
Bới lông tìm... vết
Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học. Hồi đó, tôi là trai miệt vườn lên thành phố, nhà nghèo nên cũng còi cọc, đen đúa. Vì thế việc Quỳnh ỏ ê, quan tâm khiến tôi vô cùng xúc động. Cô ấy học trên tôi hai khóa, nhan sắc trung bình nhưng với tôi cô cũng giống như cô Tấm bước ra từ quả thị. Lòng biết ơn hay tình yêu, tôi cũng không rõ, nhưng sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cưới nhau.
Xưa nay, tôi không hề để ý đến hình thức của vợ. Tuy nhiên, không rõ từ lúc nào, vợ tôi bỗng trở thành con gà mái ghẹ, luôn xù lông, xù cánh để giữ ổ. Khốn khổ thay, “quả trứng” mà vợ tôi dùng trăm phương nghìn kế để giữ lại chính là tôi.
Quỳnh luôn ca bài “Đàn ông có chức tước, có tiền ra đường sẽ có nhiều cám dỗ, không phải sa chân vào chốn đèn mờ, karaoke tay vịn thì cũng ngả ngớn trên bàn nhậu có em út. Nếu mình không ngả nghiêng thì lũ gái rẻ tiền cũng sẵn sàng nhảy vào lòng”, “rồi chốn công sở dễ này sinh tình cảm riêng”… Cô ấy cũng đặt thời gian biểu cho tôi hàng ngày. Cơ quan cách nhà tôi 11cây số, Quỳnh canh giờ cho tôi đi xe máy hết 35 phút. Chỉ cần tôi về chậm 5 phút là cô ấy đã điên cuồng điện thoại. Tôi đi đâu cũng phải báo cáo vợ chi tiết, đi đến đâu, với ai, làm gì, nói chuyện gì.
Quỳnh luôn ca bài “Đàn ông có chức tước, có tiền ra đường sẽ có nhiều cám dỗ, không phải sa chân vào chốn đèn mờ, karaoke tay vịn thì cũng ngả ngớn trên bàn nhậu có em út. Nếu mình không ngả nghiêng thì lũ gái rẻ tiền cũng sẵn sàng nhảy vào lòng”, “rồi chốn công sở dễ này sinh tình cảm riêng”… Cô ấy cũng đặt thời gian biểu cho tôi hàng ngày. Cơ quan cách nhà tôi 11cây số, Quỳnh canh giờ cho tôi đi xe máy hết 35 phút. Chỉ cần tôi về chậm 5 phút là cô ấy đã điên cuồng điện thoại. Tôi đi đâu cũng phải báo cáo vợ chi tiết, đi đến đâu, với ai, làm gì, nói chuyện gì.
Trên bàn nhậu, cứ chừng 10 phút, vợ tôi lại nhắn tin một lần để biết chắc rằng tôi đang không quá bận rộn, đam mê gì đến mức không thể nghe được điện thoại. Có lần điện thoại hết pin, vợ tôi không điện thoại được. Thế là cô ấy gọi hàng chục cuộc điện thoại cho bố mẹ hai bên, cho bạn bè, đồng nghiệp của chồng để hỏi và cho biết “chồng đã mất tích”. Mẹ tôi không rõ chuyện đã lo lắng đến mức huyết áp lên cao, phải nhập viện. Ngay cả sếp tôi, Quỳnh cũng không kiêng dè. Hôm sau, nhà thì rối bời mà lên cơ quan, sếp cũng sạc tôi một trận vì không quản được vợ, làm cả cơ quan náo loạn.
Tối đó tôi về muộn, sau một hồi cãi vã, Quỳnh lẳng lặng bê đến trước mặt tôi một chậu nước ấm. Cô ấy yêu cầu tôi cởi hết quần áo và ngồi vào chậu. Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, phản đối thì cô ấy lại tiếp tục la hét. Tôi đành làm theo. Vợ tôi lấy đèn pin, săm soi trên mặt nước hồi lâu rồi mới bảo tôi đứng dậy. Cô ấy cười khoan khoái: “Nếu mà mặt nước có váng chứng tỏ anh mới dùng bao cao su. Chết với em”. Tôi giống như kẻ lộn cổ từ cao ốc xuống mặt đất.
Trong chuyện giường chiếu, Quỳnh cũng thường xuyên tìm cách “vắt kiệt” tôi. Thậm chí, sáng dậy, đang quáng quàng vệ sinh để đến cơ quan cho kịp giờ thì cô ấy cũng níu tôi lại đòi “nộp thuế”. Lý do là vì buổi chiều cơ quan tôi liên hoan, nếu để tôi “đói” thì sẽ dễ sinh hư. Dù mệt, bận, mỗi tuần tôi cũng phải “trả bài” cho vợ đầy đủ 3 lần. Nếu chậm chễ là vợ lại dò xét “mê mải con nào nên chán vợ”.
Cơn bệnh đến mức đỉnh điểm khi tôi đi công tác một tuần về, vợ chồng có cảm hứng nên yêu đương cũng nồng nhiệt. Cuộc vui vừa xong thì vợ tôi xung phong đi thu dọn chiến trường. Nhưng vừa nhấc “chiếc áo mưa” nhăn nhúm lên, vợ tôi đã nghi ngại: “Sao một tuần chưa gần gũi mà... ít thế này. Chứng tỏ đã đổ bớt cho con khác rồi”. Tôi đang lơ lửng trên thiên đường lại ngã xuống địa ngục.
Tối đó tôi về muộn, sau một hồi cãi vã, Quỳnh lẳng lặng bê đến trước mặt tôi một chậu nước ấm. Cô ấy yêu cầu tôi cởi hết quần áo và ngồi vào chậu. Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, phản đối thì cô ấy lại tiếp tục la hét. Tôi đành làm theo. Vợ tôi lấy đèn pin, săm soi trên mặt nước hồi lâu rồi mới bảo tôi đứng dậy. Cô ấy cười khoan khoái: “Nếu mà mặt nước có váng chứng tỏ anh mới dùng bao cao su. Chết với em”. Tôi giống như kẻ lộn cổ từ cao ốc xuống mặt đất.
Trong chuyện giường chiếu, Quỳnh cũng thường xuyên tìm cách “vắt kiệt” tôi. Thậm chí, sáng dậy, đang quáng quàng vệ sinh để đến cơ quan cho kịp giờ thì cô ấy cũng níu tôi lại đòi “nộp thuế”. Lý do là vì buổi chiều cơ quan tôi liên hoan, nếu để tôi “đói” thì sẽ dễ sinh hư. Dù mệt, bận, mỗi tuần tôi cũng phải “trả bài” cho vợ đầy đủ 3 lần. Nếu chậm chễ là vợ lại dò xét “mê mải con nào nên chán vợ”.
Cơn bệnh đến mức đỉnh điểm khi tôi đi công tác một tuần về, vợ chồng có cảm hứng nên yêu đương cũng nồng nhiệt. Cuộc vui vừa xong thì vợ tôi xung phong đi thu dọn chiến trường. Nhưng vừa nhấc “chiếc áo mưa” nhăn nhúm lên, vợ tôi đã nghi ngại: “Sao một tuần chưa gần gũi mà... ít thế này. Chứng tỏ đã đổ bớt cho con khác rồi”. Tôi đang lơ lửng trên thiên đường lại ngã xuống địa ngục.
Đánh ghen với... nam đồng nghiệp
Gần đây, tôi nối lại được quan hệ với cậu bạn học hồi phổ thông. Đó là người bạn rất thân thiết, tính tình hai đứa hợp nhau, giờ lại phát hiện cùng làm kinh doanh nên chúng tôi càng tâm đầu ý hợp. Chúng tôi thường điện thoại cho nhau vào buổi tối hoặc lên mạng chém gió. Các câu chuyện trên trời dưới bể, từ kỷ niệm trường xưa, mối tình đầu đến thể thao, chính trị và chuyện làm ăn... Cậu ấy mới ly hôn nên có nhiều thời gian rảnh rỗi, buổi tối thường qua quán gần nhà tôi uống café, trà đá. Có cậu bạn nên tôi thấy rảnh rang hơn, công khai với vợ xuống dưới nhà trò chuyện với bạn.
Nhưng nào ngờ, vợ tôi cũng rình rập… Chẳng hiểu cô ấy đã ngắm nghía chúng tôi từ lúc nào nhưng một ngày, cô ấy đến tận cơ quan bạn tôi để… đánh ghen. Giữa văn phòng đông đúc, vợ tôi lớn tiếng yêu cầu anh bạn: “Buông tha cho chồng tôi”, rằng cô ấy “không thể chấp nhận mối quan hệ bệnh hoạn, phi đạo đức” như vậy. Cô ấy cũng chắc rằng “chồng tôi bị cưỡng ép, rủ rê, cả nể chứ anh ấy vẫn là người đàn ông xịn, sinh lý bình thường, mỗi tuần vẫn ngủ với vợ 3-4 lần”. Khỏi nói người bạn tôi sững sờ đến mức nào. Câu chuyện của vợ chồng tôi còn được tường thuật lại, lan truyền chóng mặt trên mạng. Lần đầu tiên trong đời, tôi đã vung tay tát vợ. Cô ấy vừa khóc, vừa la hét. Còn tôi bất lực ôm đầu.
Nhiều người nghe chuyện của vợ tôi đã hết sức ái ngại. Họ bảo sao tôi có thể chịu đựng được, sao không bỏ quách đi. Nhưng họ nào biết, nhiều lần tôi đã phản kháng, không chiều theo các yêu cầu quái đản của vợ. Nhưng vợ tôi không chỉ khóc lóc, tra tấn tôi cả đêm mà còn mang hai con ra hành hạ, dọa nạt tôi. Vợ tôi dọa nếu phát hiện tôi phản bội, cô ấy sẽ chết cùng con. Nhìn ánh mắt long sòng sọc của cô ấy, tôi tin cô ấy sẽ làm thật.
Có lần tôi không chịu nổi, bỏ nhà ra ngoài sống, nhưng vợ tôi ôm hai đứa con đứng ở cổng cơ quan khóc đòi chồng, bất chấp mưa gió. Tôi không thể nhìn con nheo nhách, đành về nhà, nhẫn nhịn chịu đựng. Tôi quá mệt mỏi rồi, nhưng không tìm được ra lối thoát.
Ghi theo lời kể của Trương Văn Ba (TP Hồ Chí Minh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét