Photobucket
Photobucket

Photobucket Photobucket Photobucket My Pictures

QUICK COMMENT

PhotobucketPhotobucket GUESTBOOK PhotobucketPhotobucket

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

Xem đến tấm hình thứ hai, tôi kinh ngạc và choáng váng tột độ

Nếu con gái tôi không vô tình cầm nhầm điện thoại, nếu tôi không tò mò mở ra, thì có phải tất cả những bí mật này sẽ bị chôn vùi mãi mãi?

Năm nay tôi 26 tuổi, đang là nhân viên của một siêu thị. Tôi và D là bạn thân của của nhau từ thời tiểu học. Nhiều lúc tôi thầm nghĩ hai đứa như hai mảng màu đen trắng vậy mà không hiểu sao có thể chơi được đến giờ. Tôi là người nóng tính, bộp chộp nghĩ gì nói nấy. Con gái nhưng không điệu đà dịu dàng, đôi khi tôi còn tỏ ra rất mạnh mẽ. Đặc biệt nhìn tôi lúc nào cũng thấy quê quê. Còn D thì ngược lại, người cao ráo, trắng trẻo, xinh đẹp, ăn nói nhẹ nhàng sâu sắc.

Nhưng chuyện tình cảm của D không được thuận lợi. Trong khi tôi đã yên bề gia thất với chồng và một đứa con gái ba tuổi, thì D vẫn còn lẻ bóng. Tôi hay trêu D: " Kén chọn cho lắm vào rồi thành gái già cho trai nó thèm". Vì coi nhau như chị em nên mỗi lần gặp mặt chúng tôi nói chuyện liên tục bất tận. Tôi kể tất tật về chồng mình cho D mà chẳng chút ngại ngùng. Và D cũng tâm sự với tôi rất nhiều về chuyện tình cảm của cô ấy.

Nhưng tôi bắt đầu lo lắng và có chút ghen tị với D khi chồng tôi ngày càng quan tâm D nhiều hơn. Mỗi lần D đến nhà chơi, anh nói chuyện rất thoải mái và vui vẻ. Trong khi tôi một mình dưới bếp lo chuẩn bị đồ ăn thì hai người ở phòng khách nói cười. Tôi cảm nhận được hai người nói chuyện rất hợp, không như anh và tôi nói không đến câu thứ ba đã bắt đầu gây chiến.

Nếu như chuyện chỉ diễn ra một lần thì không có gì để nói đằng này, lần nào D đến mà có anh ở nhà thì đều vậy. Nhiều lúc hờn ghen, tôi gọi to kêu D xuống giúp mình, cả hai mới chịu dừng lại. Nhưng chồng tôi vẫn theo xuống bếp, đứng ngoài cửa khoanh tay nói chuyện với D như thể tôi không hề có mặt ở đó.

bạn thân

Nhiều lúc tôi thầm nghĩ hai đứa như hai mảng màu đen trắng vậy mà không hiểu sao có thể chơi được đến giờ.

Tôi càng khó chịu hơn khi anh xem thường lời tôi bao nhiêu thì lại xem trọng ý kiến của D bấy nhiêu. Chúng tôi muốn sơn lại tường cho căn nhà. Tôi và anh có hẹn là chiều khi hết giờ làm sẽ cùng đi chọn màu sơn. Vậy mà khi tôi gọi cho anh, nghe anh nói mà tôi ấm ức không chịu được: "Anh đang đi cùng D đến mấy đại lý sơn xem màu rồi, em về sớm đón con rồi chuẩn bị chút gì đó để anh mời D về chơi".

Nói xong anh cúp máy, tôi cảm thấy tủi thân kinh khủng. Đã vậy, trong bữa ăn hai người bàn tán sôi nổi, màu này phối với màu kia, màu nào sáng màu nào tối mà chẳng thèm hỏi tôi lấy một câu. Cả hai giống như đôi vợ chồng mới cưới đang chuẩn bị phòng tân hôn, còn tôi thì là người vô hình.

Đợi D về tôi tức giận hỏi anh, nhà của hai vợ chồng sao không hỏi ý kiến vợ mà lại đi bàn bạc với người khác. Anh nói mà tôi tức nghẹn họng: "Em đừng có trẻ con, em thì biết gì về mĩ thuật mà ý kiến này nọ". Rồi anh nói thêm một tràng dài, nào là tôi không biết cảm ơn người khác khi họ giúp đỡ mình, suy nghĩ hẹp hòi nhỏ nhen. Anh còn nói thêm so với D tôi thua xa cô ấy
.
Tôi cũng biết D là nhân viên của công ty quảng cáo, gu thẩm mỹ sẽ hơn tôi nhưng anh làm vậy có quá xem thường tôi không? Tôi cũng có quyền lựa chọn màu sơn yêu thích cho ngôi nhà của mình chứ? Càng nghĩ càng thấy ức tôi mất ngủ mấy đêm liền.

Cách đây một tuần chồng tôi đi ngoại tỉnh công tác. Ở nhà một mình, tôi gọi điện rủ bạn thân đi mua sắm. Nhưng D nói không rảnh vì dạo này công ty cô ấy có rất nhiều việc. Chồng tôi đi khoảng 5 ngày, lúc về anh còn mua quà về cho hai mẹ con. Tôi vui mừng ra mặt vì đây là lần đầu tiên anh đi công tác mà mua quà cho vợ. Chiếc áo len màu nhạt rất hợp với tôi. Tôi cứ khen anh mãi vì biết chọn kiểu dáng và màu sắc đúng sở thích của vợ.

bạn thân

Cuối tuần vừa rồi, tôi chở bé đến nhà D chơi. Trong khi D xuống dưới chuẩn bị nước và đồ ăn vặt, con gái tôi vẫn quen thói mở điện thoại chơi trò chơi nhưng lấy nhầm máy D. Tôi sợ bé làm hỏng nên dỗ bé trả điện thoại của D, dùng máy của tôi. Vô tình, tôi chạm vào bộ sưu tập ảnh trên màn hình. Đập vào mắt tôi là hình ảnh D cười rất tươi, trên người là chiếc áo len giống hệt món quà mà chồng tôi tặng.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, tôi trượt qua hình ảnh khác và không giấu được ngạc nhiên tột độ. Trên màn hình là tấm ảnh D tự chụp trong một căn phòng khách sạn, trên tấm gương phía sau cô ấy, là bóng dáng một người đàn ông rất giống chồng tôi đang đứng gọi điện thoại

Tôi bối rối vội vàng đặt điện thoại vào chỗ cũ đúng lúc D mang nước và trái cây mời hai mẹ con. Tôi uống cạn ly nước để lấy lại bình tĩnh. Nói vài câu lấy lệ rồi vội đi về, tôi nói mẹ vừa gọi về nhà có chuyện quan trọng.

Mấy ngày nay, tôi hoang mang vô cùng, nhớ lại những gì đã thấy lòng tôi xuất hiện hàng ngàn câu hỏi. Tôi không tin hai con người đó lại phản bội lòng tin của mình. Tôi có nên hỏi thẳng chồng mình không, hay tôi nên nói xa gần để xem thái độ D thế nào? Tôi hoang mang như muốn phát điên, tôi phải làm gì bây giờ, mọi người giúp tôi với.
Theo afamily.vn

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

Chồng vô tình gọi điện cho vợ trong lúc đang ân ái với bồ

Nửa đêm, chiếc điện thoại trên bàn trang điểm lóe sáng rồi rung ù ù, tôi với tay, là số của chồng tôi

Vợ chồng tôi kết hôn được 7 năm, con trai vừa tròn 5 tuổi. Chồng tôi là giám đốc chi nhánh một công ty xây dựng. Tôi là nhân viên thư viện. Nói chung cuộc sống của vợ chồng tôi rất êm ấm, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gì to tát.

Chồng tôi đã mất 2 năm trồng cây si trước cửa nhà tôi để theo đuổi tôi. Hồi đó, tôi nổi tiếng thông minh, xinh đẹp, xung quanh vệ tình nhiều lắm. Cuối cùng, tôi quyết định chọn anh bởi thấy anh là người thật thà, có chí phấn đấu.

Yêu nhau một thời gian thì chúng tôi tiến đến hôn nhân , gia đình 2 bên ủng hộ, vun vén cho vợ chồng tôi lắm, bởi xét mọi điều kiện đều vô cùng phù hợp.
Chồng tôi là người sống có trách nhiệm với vợ con. Nhưng vì đặc thù công việc khiến anh thường xuyên phải xa nhà đi công tác, có những chuyến công tác kéo dài cả tuần trời.

Tôi luôn đặt niềm tin tuyệt đối ở chồng, nhưng có lẽ cũng chính vì thế mà tôi đã mất cảnh giác, bởi lẽ xã hội này, không thiếu những người phụ nữ dang tay ra cướp lấy hạnh phúc của người khác, mà người trong cuộc như tôi không lường trước được.

Mô tả ảnh.

Hôm đó, chồng tôi về nhà với dáng vẻ rất vội vã. Anh bảo tôi sắp đồ giúp anh, anh phải đi công tác gấp bay giờ. Như mọi lần, tôi chuẩn bị cho chồng đủ quần áo diện, vài bộ ngủ và một số vật dụng cá nhân. Công việc này tôi làm quá quen thuộc rồi. Chồng nói, anh đi chừng 5 hôm sẽ về, dặn tôi ở nhà cẩn thận, trước khi đi còn ôm tôi rất tình cảm.

Vậy mà, đêm hôm đấy, đã khuya lắm rồi, khi mẹ con tôi đang ngủ thì điện thoại bỗng lóe sáng, rung ù ù trên bàn trang điểm. Tôi với tay, là chồng gọi. Tôi ấn nghe nhưng chẳng thấy chồng nói gì. Áp tai vào điện thoại, bên kia chỉ nghe tiếng thở mạnh, lúc hổn hển, lúc rên rỉ… Nước mắt tôi trào ra, tôi biết đó là tiếng gì… Chẳng nhẽ chồng tôi vô tình đè vào điện thoại trong lúc ăn vụng sao?

Điện thoại trong tay rơi xuống. Tôi đau đớn đến choáng váng vô cùng. Chồng tôi nói dối đi công tác để đi với gái, hay anh cặp với chính đồng nghiệp nào đó trong công ty. Thú thực, lúc đó tôi chỉ muốn lao ngay đến chỗ chồng tôi, nhưng tôi không biết anh đang ở đâu .
Cả đêm hôm đó tôi thức trắng, khóc đến nỗi 2 mắt không mở ra được. Tôi phải làm gì bây giờ đây, khi mà nỗi đau trong lòng tôi quá lớn?
Theo phunutoday

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

Ngồi trong tù vẫn dùng facebook để... tán gái

Dù ngồi tù chung thân nhưng một phạm nhân người Scotland vẫn dùng facebook nhắn tin mùi mẫn cho các cô gái.
Brian Sim bị kết án chung thân sau vụ sát hại dã man ông Douglas Lambie ở Barrhead (Renfrewshire, Scotland) năm 2005.

Điều làm dư luận sửng sốt là dù đang bị quản thúc trong nhà tù nhưng gã sát thủ máu lạnh này vẫn giữ liên lạc với bên ngoài, thậm chí còn tán gái thông qua facebook. 
Trên trang cá nhân, hắn dùng một bức ảnh chân dung khá tươi tắn để làm ảnh đại diện.
Một nguồn tin giấu tên nhận định: 'Sim rõ ràng không có ý định che giấu facebook của mình. Hầu hết những người hắn liên lạc là phụ nữ'.


Ảnh đại diện trên facebook của Brian Sim

Trong đoạn tin nhắn gửi cho một cô gái tên Catherine, Sim viết: 'Em vẫn giữ đúng tinh thần ngày cuối tuần nhỉ. Catherine của anh thế nào rồi?', kèm theo biểu tượng nụ hôn.
Hắn cũng dùng biểu tượng này với một cô gái khác tên là Carly cùng tin nhắn 'Hãy giữ liên lạc nhé'.
Hiện, ban quản lý nhà tù ở Scotland đang điều tra vụ việc này. Theo thông tin ban đầu, chiếc điện thoại Sim dùng để truy cập facebook đã được lén chuyển vào trại giam.

Hành động này được coi là phạm tội hình sự. Do đó, cơ quan chức năng khẳng định, họ sẽ xử lý nghiêm khắc bất kỳ đối tượng nào 'tuồn' điện thoại vào trong tù.
Theo ttvn

Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

Lê Uyên lần đầu lên tiếng mối quan hệ giữa em gái ruột và chồng


Lê Uyên lần đầu thừa nhận chỉ có em gái ruột cô thích “ông xã“ mình.
Lê Uyên lần đầu thừa nhận chỉ có em gái ruột cô thích “ông xã“ mình.

Lê Uyên & Phương được xem là một cặp đôi huyền thoại của nhạc Việt, xuất hiện trong làng nhạc Sài Gòn những năm đầu thập kỷ 1970 với một luồng gió mới: những ca khúc mang hơi hướng nổi loạn, triết lý nhưng đầy khắc khoải.

Ngoài âm nhạc, Lê Uyên & Phương còn được biết đến với một cuộc tình đẹp, thủy chung và bền bỉ. Chính tình yêu ấy đã khiến họ thăng hoa trong nghệ thuật.

Từng có thời điểm, tin đồn hôn nhân của họ tan vỡ mà người thứ 3 không ai khác là em gái ruột của Lê Uyên.

Sau gần 2 thập kỷ im lặng, lần đầu tiên Lê Uyên thẳng thắn đối diện với sự việc này, cùng một câu chuyện của người đàn ông kế tiếp của cuộc đời cô, âm thầm đứng sau cái bóng quá khứ quá lớn của vợ…

Cùng vượt qua cái bóng quá khứ

- Người ta chỉ biết đến Lê Uyên & Phương một đời nhân tình, tắm khát vọng yêu cuồng lên những bản nhạc cùng hát  đến trọn đời. Nhưng, người ta chưa biết Lê Uyên đã sống và hát như thế nào,  bao nhiêu năm trên sân khấu “không - Phương”?

Tôi tin vào tâm linh. Dù không còn người ôm đàn đứng cạnh hát cùng bằng xương bằng thịt, nhưng anh vẫn đâu đó để nhắc tôi từng câu hát và để tôi không nhìn thấy cái khoảng trống trên sân khấu, dù vô hình.
7 năm sau khi anh mất, tôi không quen ai, tôi không thích ai. 7 năm ấy, tôi buồn, tôi nhớ anh nhiều lắm.
Có những đêm, 2-3 giờ sáng tôi dậy thắp nhang cho anh và khóc, một mình. Có lẽ ở nơi xa, anh không muốn thấy tôi buồn như thế, vì cả đời anh, cũng chẳng khi nào muốn tôi buồn thế cả.

- Và giờ, sau 16 năm, mọi thứ đã thế nào rồi, thưa cô?

Tôi vẫn trân trọng từng phút, nhớ và giữ từng kỷ niệm với anh.

Bàn thờ anh là một không gian tôn kính đặc biệt trong căn nhà tôi. Cạnh ngôi nhà tôi ở, là một căn nhà gỗ làm riêng cho anh nằm trên hồ, trong khu vườn có 5 cây thông trên 100 năm tuổi, gợi nhớ về Đà Lạt.

Trong căn nhà ấy, có hai cây đàn, một violon và một guitar, có giấy bút cho anh viết nhạc, có bình trà cho anh uống… có tất cả những gì đã từng gắn với cuộc sống của anh, để hồn anh vẫn thanh thản cùng thông, cùng hồ như ở Đà Lạt, để anh vẫn sống với âm nhạc.

Những khi đi diễn xa, người đàn ông tiếp theo của đời tôi thay tôi hương khói cho anh. Đó là bổn phận, là điều chúng tôi cam kết, cùng tôn kính, trân trọng anh, khi tôi bước tiếp vào mối quan hệ mới.

- Cô ơi, “người đàn ông kế tiếp” đã sống như thế nào suốt bao năm qua, khi trong trái tim người bạn đời của ông ấy, là một khối quá khứ quá đẹp và quá đồ sộ vẫn còn nguyên hình khối?


Nhiều người cũng nghĩ quá khứ sẽ đè nặng lên cuộc sống của tôi với người sau nhưng tôi không thấy thế. Anh tôn trọng tôi và tôn kính người đã khuất. Và tôi trân trọng những gì hiện tại anh đã dành cho tôi.

Trước khi đến với anh, tôi có nói với rằng: “Hãy đến với em bằng cả sự trân trọng anh Phương dù anh ấy không còn. Chứ đừng đến với em bằng tâm thế của một người đàn ông bình thường, với những ghen tuông, giận giữ với quá khứ”.
Anh đến với tôi và anh hiểu những trân trọng của tôi dành cho người chồng đã khuất của mình và anh cùng tôi trân trọng quá khứ ấy.

Mảnh đất chúng tôi đang ở, rất rộng, ngay trung tâm thành phố, nơi có ngôi nhà tưởng niệm anh Phương, là do anh mua.
Anh cùng tôi dựng lên ngôi nhà ấy, cùng tôi giữ cho anh Phương từng kỷ niệm nguyên vẹn, cùng lo cho tôi hát nhạc anh Phương đến khi nào tôi không còn hát được nữa.

9 năm, một quãng đường chưa dài cho một cuộc hôn nhân. Nhưng cũng không ngắn để kiểm chứng những gì mà chúng tôi đã cam kết với quá khứ của tôi. Chúng tôi cùng yêu quá khứ để trân trọng cuộc sống hiện tại.

- Vậy sẽ có 2 vấn đề ở đây với người đàn ông mới của cô: ông quá lớn để bao dung, hay quá nhỏ để cam chịu?

Quá lớn! Một tình yêu quá lớn cùng sự tôn trọng quá lớn, đối với anh Phương và đối với tôi.
Một tình cảm quá lớn hay một người tình quá đẹp thì mọi thứ cũng đã là quá khứ. Nhưng người sau vẫn trân trọng tình cảm lớn ấy, để giúp tôi luôn hát được hay hơn những bản tình ca của người chồng quá cố, thì còn gì viên mãn hơn?


Chết để được yêu

- Người ta chỉ biết về huyền thoại của một cuộc tình đẹp Lê Uyên & Phương. Nhưng phải chăng, trong bất cứ cuộc tình đẹp nào nó cũng phải thử thách bằng nghịch cảnh?

Đúng vậy. 15 tuổi, tôi yêu anh. Tôi, con của một gia đình thương gia khá giả và nề nếp ở khu người Hoa, Sài Gòn, được gia đình đưa lên Đà Lạt để học trường Tây nội trú.

Ở Đà Lạt, nhà tôi cách nhà anh đúng 1 căn. Lúc tôi mới lên, anh ghé qua nhà, nhưng không gặp tôi. Anh hơn tôi 10 tuổi. Và trước khi đến với tôi, anh không có ý định lập gia đình.

Anh bị một u ở ngón tay, ngón chân, mà mọi người cứ nghĩ anh bị ung thư xương. Anh không muốn lập gia đình, vì không muốn có những hệ lụy cho người ở lại vì anh lo anh chết sớm. Khi kiểm tra, thì chỉ là khối u bình thường.
Mấy ngày sau, trên đường ra phố, tôi thấy có một chàng trai ngồi trên tảng đá đầu con dốc, nhìn tôi với ánh mắt rất lạ. Anh cất tiếng “chào cô”. Tôi nhớ mãi ánh mắt đó.

2 ngày sau, tôi cùng bạn học xem buổi hòa nhạc tại lữ quán Thanh niên gần nhà tôi. Khi tôi đến, buổi hòa nhạc rất đông, tầm 200 người, tôi vẫn cố gắng chen vào. Tôi giật mình, người con trai mình gặp hôm qua đang ngồi kéo violon say sưa
.
Lúc đó, tôi cũng mới được biết anh là một người chơi nhạc nổi tiếng ở thành phố Đà Lạt. Rồi anh qua nhà làm quen. Chúng tôi gặp gỡ nhau thường xuyên hơn. Những tháng ngày yêu đương cứ thế được bắt đầu.

Bố mẹ biết câu chuyện của chúng tôi nên Tết năm đó không cho tôi học ở Đà Lạt nữa, quyết định bắt tôi quay về lại Sài Gòn, để xa anh.

- Cô đã làm gì, để bảo vệ tình cảm của mình?

Tôi tự tử. Tôi đã đi mua thuốc ngủ, chọn tối thứ 7 để uống, để quyết ra đi chứ không phải là dọa (vì ngày khác sẽ có người lên đánh thức dậy đi học). Chết còn hơn là sống mà không được yêu anh.
8 giờ sáng, mẹ tôi lên hỏi tôi một việc gì đó. Gọi không thấy tôi trả lời, mà thấy cửa khóa bên trong nên cho người leo qua cửa sổ vào phòng, đưa tôi đến bệnh viện súc ruột.

Tỉnh lại, tôi không chịu ăn uống, mẹ xuống giọng hỏi tôi giờ muốn điều gì. Tôi trả lời “Con muốn anh Lộc” (tên thật của anh Phương).
Gia đình chiều tôi bằng cách gọi anh sang. Cho gặp như thế là để tôi ăn uống, nhưng vẫn cấm đoán, vẫn bắt tôi về Sài Gòn.

Tôi quyết làm biện pháp mạnh hơn. Đó là, bỏ nhà đi cùng người mình yêu. Chúng tôi bỏ nhà xuống Bảo Lộc. 2 đứa sống với nhau một tuần.
Tôi tập nấu nướng, đi chợ, chăm sóc anh. Anh đứng đắn, không vượt quá giới hạn gì trong suốt một tuần lễ sống chung.

Về tới nhà, mẹ tôi rất hoảng, tiếp tục thỏa hiệp với tôi rằng, muốn gì cũng được. Nhưng là muốn vậy thôi, lại vẫn ngăn cấm.

Và tôi làm biện pháp mạnh hơn nữa, để bảo vệ tình yêu của mình, là phải có con với anh, để gia đình tôi đồng ý cho chúng tôi cưới. Mà không chỉ là để tạo áp lực cho gia đình, mà để anh thấy, tôi yêu anh đến mức nào.

Hai tháng sau tôi có thai. Gia đình đưa tôi đi khám, tôi nghĩ mọi thứ như vậy sẽ như ý mình. Nhưng không, mẹ tôi kiên quyết bắt tôi đi phá thai và về lại Sài Gòn.
Lần này, mẹ tôi mạnh tay lắm. Bà nói : “Nếu con không chịu thì thằng Lộc phải ở tù. Vì con đang tuổi vị thành niên”. Tôi sợ thực sự. Mà đáng sợ hơn, tính mẹ tôi đã nói là làm.

Tôi phát hiện ra một điểm yếu của mẹ, là mẹ rất chịu nghe ba tôi. Có những điều không ai thuyết phục được mẹ, thì chỉ có ba mới thuyết phục được. Tôi đã cầu cứu ba chuyện này.Ba tôi ủng hộ vì ba tôi thương anh hiền lành, có học lại tài hoa.

Ba cũng nhỏ nhẹ với mẹ: “Chúng đã thương yêu nhau đến thế thì cho chúng đến với nhau. Vì nhỡ có chuyện gì thì mình lại mất đi một đứa con”.

Tôi sung sướng thông báo với anh về Sài Gòn làm lễ cưới ngay. Anh đi mượn tiền, đủ để sắm hai cái nhẫn cưới nhỏ, tức tốc về Sài Gòn. Cưới xong, chúng tôi quay lại Đà Lạt.

- Có khi nào ba mẹ cấm cô là vì nhà người yêu quá nghèo?

Đó không phải lý do. Lý do là tôi còn quá nhỏ, cần học hành. Và sợ tôi khổ.
Nếu nói về gia thế thì nhà anh cũng ghê gớm lắm. Anh là con của người con gái thứ 9 của vua Thành Thái, là công chúa Phương Nhi,  còn bố anh là một công tử bỏ xứ đi bụi đời.

Anh nghèo, tôi càng thương anh hơn. Tôi nhớ, trong một lần biểu diễn trong club, nóng quá, anh cởi cái áo vest ra. Anh say sưa kéo và quay lưng lại, tôi nhìn thấy cái quần của anh có 2 miếng vá to bằng hai bàn tay.

Hình ảnh đó làm tôi thực sự thương, và muốn bù đắp cho cuộc sống của anh, tặng anh cả cuộc đời mình
.
- Trong 3 giai đoạn cô gây áp lực cho gia đình, chịu nhiều đau đớn đến như thế, người đàn ông của cô ở đâu và đã làm được gì cho cô?

Anh không làm được gì hết. Anh đau. Chỉ có biết đau thôi nhưng không bao giờ tuyệt vọng, để lại thành một niềm đau lộng lẫy trong các ca khúc viết cho tôi.

Hôn nhân chúng tôi chưa bao giờ đổ vỡ

- Như thế nào để từ một cặp đôi si tình ở phố núi, lại có thể trở thành cặp đôi âm nhạc lẫy lừng nhất nhạc Việt Lê Uyên & Phương, thưa cô?

Một ông thầy giáo nghèo viết nhạc như một sở thích và một cô nhân tình trẻ yêu anh giáo ấy hết mình, cất tiếng hát bay xa đều do số mệnh.

Khi gặp anh, anh viết tặng tôi bài “Tình khúc cho em”, tôi cảm được ngay, rồi anh tập cho tôi hát. Anh chỉ cho tôi cách hát và nhắc tôi một điều để rồi tôi nhớ mãi: “Phải hát hết lòng. Hát trung thực với chính mình. Thích thì hát, không thì thôi, không hát giả bộ”.

Anh viết tới đâu, tôi hát tới đó. Chúng tôi yêu, viết và hát hồn nhiên, để phục vụ cho tình yêu, cho đời sống thường nhật, mà không bao giờ nghĩ rằng chúng tôi thành Lê Uyên & Phương sau này.

Cho đến một ngày mùa Xuân 1970, nhà thơ Đỗ Quý Toàn từ Sài Gòn lên Đà Lạt họp với anh em hướng đạo. Người thân của anh cho ông Toàn nghe một băng cassette mà chúng tôi thu tại nhà.
Ông Toàn giật mình nói với người thân rằng làm sao thu xếp để ông Toàn gặp anh vào ngày hôm sau. Lần gặp ấy, ông Toàn nói với anh: “Bất cứ lúc nào anh xuống Sài Gòn thì gặp tôi”.

Trong kỳ nghỉ Tết, chúng tôi về Sài Gòn và gặp lại ông nhà thơ. Ông giới thiệu chúng tôi cho nhà báo Đỗ Ngọc Yến, một người hoạt động phong trào văn nghệ sinh viên. Ông Yến tổ chức cho chúng tôi buổi biểu diễn đầu tiên tại trường Quốc gia âm nhạc.

Chúng tôi hát 3 bài liên tiếp, say sưa với cây đàn guitar thì được ủng hộ nhiệt tình mà không hiểu sao mình được ủng hộ như thế.

Rồi chúng tôi biểu diễn các show cho sinh viên Văn khoa, Luật khoa, Sư Phạm, Y Khoa… đâu đâu sinh viên cũng đông nghẹt. Rồi tới Đài truyền hình. Rồi cà phê Con nai vàng của nhạc sĩ Cung Tiến.

19 ngày liên tiếp, chúng tôi bước vào sân khấu biểu diễn mà không nghĩ mình đã đứng ở đấy, đã thuộc về nó. Và hình ảnh của chúng tôi sau đó cũng xuất hiện khá nhiều trên các mặt báo.
Chuyến biểu diễn sau đó đem đến cho chúng tôi hợp đồng biểu diễn cho 5 phòng trà Sài Gòn, mỗi đêm hát thù lao là 5000 đồng cho mỗi điểm biểu diễn 3 bài (lương giáo viên của anh hồi đó là 5,6 ngàn/tháng) trong 4 năm.

- Xuống Sài Gòn, ông giáo nghèo đó nhìn ra cuộc sống bon chen phố thị là một “vũng lầy” và trong lòng lo sợ “tình này tình rồi thay”. Chuyện gì xảy ra giữa hai người làm ông sợ đến thế, cô có thể chia sẻ không?

Ở Sài Gòn, anh lại nhớ Đà Lạt, luôn muốn quay về. Đà Lạt  thuộc về anh. Cuộc sống bon chen, anh lo sợ nó làm vẩn đục những tình cảm trong trẻo. Những đổi thay dù nhỏ, xảy ra giữa chúng tôi, thì không.
Anh sợ đời sống phố thị với những sự không chân thật như sợ một đám cháy, mà nó có thể bén lửa lên mình và người mình yêu bất cứ lúc nào.

- Và có phải điều lo sợ đó đã xảy ra khi hai người qua Mỹ định cư? Cuộc sống bên đó đã thực sự làm cho “tình rồi thay”, như một số mặt báo đã viết về một sự tan vỡ giữa hai người?

Cho đến ngày anh qua đời, tôi và anh vẫn một lòng một dạ yêu thương nhau, chưa từng mang cho nhau một thương tổn gì, chưa từng để cho một người thứ 3 chen vào.

Sang Mỹ, anh sống những ngày rất rỗng, rất sốc và nhớ Đà Lạt. Anh gần như mất hết cảm hứng sáng tác.
Thương anh, tôi mở một quán nhạc để chúng tôi đàn hát lại, thỏa đam mê mỗi tối. Và rồi một hôm, khi chuẩn bị dọn dẹp quán sau buổi diễn, có một băng giang hồ gây lộn và bắn nhau ngay trong quán tôi.

Đứa con nhỏ của tôi đang đứng ngay ở cửa. Tôi biết rằng, đạn có thể bay vào người con tôi bất cứ lúc nào. Thế là tôi, bằng bản năng của một người mẹ, xông ra đưa con vào trong. Một viên đạn đã trúng vào tôi, thủng ruột.
Tôi được cứu sống. Nhưng phải mổ lấy viên đạn và phải điều trị rất lâu. Tôi phải nghỉ hát trong nhiều năm liền. Những khi đó, anh vẫn ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng, yêu thương như bao năm anh đã yêu.

Có lẽ vì lý do vắng bóng đó, mà những tin đồn tan vỡ mọc lên. Hôn nhân chúng tôi chưa bao giờ tan vỡ.

- Nhưng một người nhạc sĩ vốn được sống và bao bọc bằng âm nhạc, khi mất hứng sáng tác thì việc thay đổi trong tình cảm không phải là không có lý?

Mất cảm hứng với sáng tác đâu có nghĩa mất cảm hứng với vợ mình? Từng ngày đi qua, anh cứ sợ định mệnh cướp tôi đi.  Anh day dứt và thương nhưng anh không làm gì hơn được.

Tôi cũng không yêu cầu anh phải làm gì, có yêu thương là có tất cả với tôi rồi. Lúc đó, nếu tôi có chết thì tôi cũng có thể mỉm cười vì mình đã được yêu cho đến giây cuối cùng. Và anh cũng thế, không chỉ đến khi anh qua đời.

- Nhưng có một sự thật là ngày nhạc sĩ Lê Uyên Phương qua đời, trong đám tang ấy có 2 người phụ nữ đội khăn xô, là cô và em gái ruột của cô. Cô gái ấy, là tâm điểm của mọi đồn đại rằng, đó chính là bóng hồng tiếp theo trong trái tim của chồng cô?

Đúng, có 2 phụ nữ đội khăn tang. Cô em bất hạnh trong gia đình tôi, người khờ khạo, chậm chạp và không có một người đàn ông nào trong đời. Tôi rất thương em tôi và em tôi cũng thương tôi.

Đứa con đầu của tôi do em gái tôi một tay nuôi dưỡng như một người mẹ để chúng tôi đi hát hàng đêm. Khi tôi qua Mỹ sinh đứa tiếp theo, cũng một tay cô ấy chăm sóc, nhất là thời điểm tôi bị trúng đạn. Các con gọi em tôi là má.
Khi anh chết, tôi để em tôi đội khăn tang, như một người thân gắn bó, như một tình cảm lớn của em dành cho anh, tôi phải trân trọng.

Chúng tôi có đứa con đầu năm tôi 16 tuổi. Hơn 10 năm sau tôi mới có đứa thứ 2, nhu cầu xác thịt không nhiều.
Anh lại là người ốm yếu, và cũng là một người đàn ông đạo đức. Anh không đủ sức và không cạn tình để bỏ người tri kỷ đi theo một người thứ 3 đâu.

- Có thể về phía chồng cô thì không có nhưng điều đó đâu có loại trừ việc em cô yêu chồng cô khi gần nhau nhiều năm như thế?

Cái này tôi khẳng định là có. Trong lòng em gái tôi, yêu thương chồng tôi vô cùng. Nhưng chồng tôi chỉ xem cô ấy như em gái, không đi xa hơn.
Nhưng tôi không ghen. Hoàn toàn không vì tôi hiểu anh.

Hy sinh cho người mình yêu đâu có tội gì?

- Suốt buổi trò chuyện, thấy cô cả một đời lo cho chồng, bao bọc cho chồng, bảo vệ cho chồng. Sự hy sinh của cô cho chồng có còn vẹn nguyên sau những đổi thay của đời sống không, thưa cô?

Ngày 22/4/1975, cả nhà chúng tôi được bảo lãnh qua Mỹ, nhưng anh kiên quyết không đi, anh muốn ở lại để sống với mọi đổi thay của thời cuộc. Tôi với anh như hình với bóng, anh đi thì tôi đi, anh ở thì tôi ở. 4 năm, khi thấy cần đi, chúng tôi đi.

4 năm ấy, chúng tôi không hát, không đàn nhưng anh vẫn sáng tác

Lúc đó, tôi ra chợ buôn vải vóc. Tôi làm và muốn chồng tôi ngồi yên đó, để tôi lo cho cuộc sống gia đình được tốt, không phải lo toan gì cả. Tôi để anh tập trung thời gian để sáng tác. Tôi phải trả anh về cho âm nhạc.
Tôi không muốn cái đời sống vốn đang thay đổi kia tác động đến anh làm anh tổn thương. Tôi không thể nhìn cảnh người đàn ông ốm yếu của đời tôi phải ra giữa chợ đời, để rồi làm bay mất những nốt nhạc tặng cho đời.

- Cô tự mang gánh nặng cho mình, thì có làm cho người đàn ông ấy phát huy được bổn phận của người đàn ông không cô? Cô hy sinh, không lẽ chồng cô chỉ ngồi yên thế?

Nói thật là lúc đó tôi không thấy khổ. Công việc buôn bán bận rộn, về nhà được thấy những bản nhạc và nụ cười hiền của anh, mọi vất vả cũng tan biến hết rồi. Không lẽ cứ ngồi  tưởng tượng ra khổ sở để giày vò nhau?

Nếu anh có xông ra đi làm, tôi cũng không cho anh làm đâu. Không nên bắt người khác làm những công việc mà sức khỏe của họ không cho phép. Vậy thì cứ ở nhà cho tôi. Và sống vui dùm tôi. Thế là đủ. Chuyện gì tôi cũng lo được.
Mỗi người có một kiểu người đàn ông thực sự trong đời mình. Người đàn ông của tôi tặng tôi một tình yêu lớn, là đủ.

- Mình không vì chồng được thì mình vì ai được? Vì chồng, cũng là vì mình mà? Hy sinh cho tình yêu thì đâu có tội gì?

Hy sinh đồng ý là bản chất phụ nữ Việt nhưng ta không nên cổ xúy cho điều đó!

Em thấy tôi vẫn cười, vẫn nhắc về chúng tôi đẹp như thế đến hôm nay và có thể nhiều năm sau nữa, em sẽ thấy rằng, chúng tôi đã gạt ra ngoài hết những hơn thua đối sánh, nghi kỵ với cuộc đời.
Khi mình đi đến xét nét, nghi kỵ thì có còn là yêu nhau nữa không? Có còn thương nhau nữa không? Sống cho nhau mà cũng phải xét nét, nghi kỵ thì đâu còn là sống cho nhau nữa?

- Với người chồng hiện tại, cô có áp dụng cách sống này không hay chỉ có một Phương trong đời được thế thôi?

Dù chồng là hai người, nhưng tôi chỉ có một. Tôi đang làm những gì tốt nhất cho anh, như đã từng làm cho anh Phương trước đây. Và chúng tôi rất hạnh phúc.

Anh cũng trải qua nhiều mất mát trong đời sống riêng tư trước đây nên sự bình yên về sau là điều anh cần. Anh cần thì tôi mang bình yên đến.

Anh cho tôi được hồn nhiên sống, yên bình sống và yên bình hát nhạc anh Phương. Dù thời gian có đi ngang đầu, làm cho tóc chúng tôi bạc, làm cho đời chúng tôi qua, chúng tôi vẫn hồn nhiên như thế.

Hạnh phúc trọn vẹn hay không là cho đến cuối đời, em có cười thỏa mãn với cuộc sống của em không?

Chúng tôi đã vượt qua mọi ngọt bùi, mất mát và chúng tôi tin, dù tôi hay anh, vẫn là người mỉm cười nụ cười cuối cùng với nhau, khi một trong hai lìa xa cõi đời.

Cảm ơn cô về cuộc trò chuyện!


Tin tức nguồn:
 xaluan.com

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Bé trai 3 tuổi tố cáo kẻ giết mình ở “kiếp trước“

Bé trai 3 tuổi tố cáo kẻ giết mình ở “kiếp trước“

Một cậu bé 3 tuổi đột nhiên kể lại rành mạch việc mình bị sát hại ở kiếp trước như thế nào và còn nhận diện chính xác nơi chôn giấu xác chết, hung khí cũng như kẻ sát nhân.

Ở một khu vực gần biên giới Syria, có tên gọi là Cao nguyên Golan, một cậu bé nói, bản thân nhớ mình từng bị giết hại. Ban đầu, không ai tin lời cậu bé, cho mãi tới khi em dẫn các già làng tới địa điểm chôn xác chết.

Đi cùng nhóm cao niên trong làng là tiến sĩ Eli Lasch. Ông Lasch được biết như người có công phát triển một hệ thống y tế của chính quyền ở Gaza. Ông Lasch đã chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra sau đó.

Dân làng đã đào bới ở địa điểm mà cậu bé nhận diện là nơi chôn vùi xác "kiếp trước" của mình, và quả quyết bộ xương vẫn còn ở đó. Điều kỳ lạ là, một vết rìu chém lớn trên bộ xương tìm thấy tương đồng với một vết bớt trên đầu của cậu bé.

Cậu bé kể, mình từng bị giết chết bằng một chiếc rìu, rồi dẫn các già làng tới địa điểm mà kẻ sát nhân đã chôn giấu hung khí. Mọi người quả thực đã đào được một chiếc rìu ở đó.

Cậu bé tiếp tục dẫn mọi người tới ngôi làng mình từng sống ở kiếp trước và nói cho họ biết tên của mình hồi đó. Khi người dân của ngôi làng "kiếp trước" này được hỏi về một người đàn ông có tên như cậu bé tiết lộ, họ kể, người đàn ông ấy đã mất tích cách đây 4 năm và chưa bao giờ trở về kể từ đó.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ hơn cả là, cậu bé có thể nhớ chính xác kẻ sát nhân là ai. Khi cậu bé thời hiện tại mặt đối mặt với kẻ đó, khuôn mặt của hắn đột nhiên trở nên trắng bệch và bắt đầu cư xử vô cùng khả nghi.

Sau khi cậu bé dẫn những người khác tới chính xác địa điểm chôn giấu xác chết và hung khí, kẻ sát nhân đã chịu thua và thú nhận tội ác. Cuối cùng, hắn cũng bị truy tố trước pháp luật.

Vietnamnet/Diply.com

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

5 loài “quái vật” khiến bạn không tin là có thật ở dưới đáy biển

5 loài “quái vật” khiến bạn không tin là có thật ở dưới đáy biển
Đại dương chiếm đến 3/4 diện tích bề mặt Trái đất mà chúng ta đang sống. Có một sự thật đáng ngạc nhiên là số người từng đặt chân lên Mặt trăng còn nhiều gấp nhiều lần số có thể chạm đến nơi sâu thẳm của đại dương.
Cho tới nay, ước tính, loài người mới chỉ khám phá được khoảng 1% diện tích đáy biển và bí ẩn vẫn đang bao trùm đáy đại dương.
Tuyển tập những loài sinh vật biển với ngoại hình độc-lạ dưới đây có thể sẽ khiến bạn "hết hồn" khi bắt đầu công cuộc khám phá đại dương sâu thẳm.

1. Mực "ma cà rồng"


Dù các nhà khoa học đã khẳng định rằng loài mực quỷ (Vampire Squid) không gây hại cho con người, nhưng với ngoại hình kỳ lạ, bất cứ ai cũng có thể bị loại vật này dọa đến mức "đứng hình".
Sống ở độ sâu 1.000m dưới đáy biển, loài sinh vật này mang những đặc điểm lạ đến khó tin. Chúng trông vô cùng dữ dằn với đôi mắt hình cầu lớn.

Đây là thành viên duy nhất của họ cephalopod, mang cả đặc tính của mực lẫn bạch tuộc còn sống sót. Khi được phát hiện lần đầu tiên vào năm 1903, mực "ma cà rồng" bị nhầm lẫn là bạch tuộc.

Trên thân mực "ma cà rồng" có hai vây giống như tai. Nhờ chúng mà nó có thể di chuyển trong nước.
Mắt của chúng có màu đỏ hoặc xanh tùy thuộc vào ánh sáng. Trên cơ thể mực "ma cà rồng" phủ rất nhiều chất tạo sáng (photophores), cho phép chúng phát quang hoặc biến thành vô hình trong vùng nước tối. Mực "ma cà rồng" có thể điều khiển nồng độ chất này để thu hút con mồi hoặc xua đuổi kẻ thù.

2. Cá mực vây lớn


Loài mực này chỉ mới được phát hiện ra trong thế kỉ XXI ở phía ngoài khơi đảo Hawaii. Đây là một bức ảnh hiếm hoi về cá mực vây lớn bởi từ khi được phát hiện, hầu như chưa có ai bắt gặp hay ghi lại được hình ảnh về loài sinh vật kỳ lạ này.
Theo một số mô tả thì các xúc tu của loài cá mực vây lớn ước tính dài tới khoảng 5m và chúng cư trú ở độ sâu hàng nghìn mét dưới đáy biển.

3. Cá mập mang xếp

Cá mập mang xếp có vẻ ngoài vô cùng dữ tợn trông như một con quái vật biển. Đây là loài cá sống chủ yếu ở vùng biển sâu (trên 1.500m), phân bố không liên tục trên cả Đại Tây Dương và Thái Bình Dương.
Sở hữu đặc điểm của loài cá mập nguyên thủy, chúng được coi là hóa thạch sống dưới đáy biển từ thời kỳ khủng long với chiều dài lên tới 2m, cơ thể màu nâu sẫm giống con lươn nhưng có sáu cặp khe mang. Đặc biệt, chúng có hàm răng nhỏ nhưng cực nhọn, xếp thành 25 hàng chéo song song với nhau.

4. Ốc sên chiến binh (Battle Snail)



Ốc sên không phải là một động vật đặc biệt trên bất cứ phương diện nào nhưng loài ốc sên đại dương được phát hiện ở Ấn Độ Dương lại là một ngoại lệ.
Loài ốc sên này sẽ không bao giờ phải sợ sệt nhút nhát như anh em trên cạn của nó nhờ vào lớp giáp đặc biệt mà nó mang trên mình.

Có lẽ môi trường khắc nghiệt dưới đáy biển sâu đã trang bị cho loài sinh vật này một vũ khí lợi hại phòng thân hoàn hảo. Đó chính là lớp vảy chứa các… hợp chất sắt. Hiện tại, quân đội Mỹ đang nghiên cứu loài ốc sên kì lạ này để chế tạo vũ khí cho chính những chiến binh của họ.

5. Giun ống khổng lồ


Loài giun ống khổng lồ này có hình dạng giống… vỏ cây son, dài tới 2,4m với đường kính cơ thể 4cm. Chúng được phát hiện ở độ sâu hơn 1.500m tại những địa điểm khắc nghiệt nhất của đại dương: gần miệng núi lửa, hay những lỗ phun khí thải độc hại.
Nghiên cứu kỹ hơn, các chuyên gia phát hiện, giun ống khổng lồ không có miệng, cũng không hề có hệ thống cơ quan tiêu hóa.

Tuy vậy, chúng vẫn sống trong một thời gian rất dài. Giới khoa học cho rằng, nguồn thức ăn của sinh vật này chính là các loại vi khuẩn biển chúng hấp thụ được.


Trí thức trẻ

Bí ẩn chuyện hồn ma hiện về tố cáo kẻ sát nhân




Có thể nói, sự ra đi của những người thân trong gia đình luôn để lại nỗi đau lớn trong lòng những người ở lại. Và trường hợp của gia đình Heaster ở Tây Virginia, Mỹ cũng không phải ngoại lệ.
Bà Mary Heaster đã vô cùng suy sụp tinh thần trước cái chết của cô con gái Elva Zona Heaster. Nhiều bác sĩ cho rằng, Elva đã mất vì một cơn đau tim. Nhưng sự thật chỉ được sáng tỏ khi khi linh hồn Elva hiện về giữa đêm thanh vắng và vạch mặt kẻ sát nhân cũng như kể lại với bà Mary rằng cô đã bị sát hại dã man.

Cái chết bí ẩn của cô con gái Elva Zona Heaster

Vào ngày 23 tháng 1 năm 1897, thi thể của Elva Zona Heaster - một người phụ nữ trẻ ở hạt Greenbrier, Tây Virginia, Mỹ - đã được phát hiện ra tại nhà riêng bởi một cậu bé hàng xóm.

 Căn nhà nơi thi thể của Elva được phát hiện ra.
Ngay khi trông thấy cảnh tượng kinh hoàng này, cậu bé đã chạy tới báo tin ngay cho mẹ - người sau đó đã thông báo vụ việc tới các bác sĩ ở địa phương và cơ quan cảnh sát.

Trước khi cảnh sát tới hiện trường, Edward Stribbling Trout Shue - chồng của Elva - đã nghe được tin dữ và chạy vội về nhà từ xưởng rèn nơi anh làm việc.

Nhìn thấy thi thể người vợ yêu của mình nằm dưới nền nhà, Edward bật khóc. Anh tự mình đưa thi thể của Elva từ chân cầu thang lên phòng ngủ ở tầng trên rồi tắm rửa và thay quần áo cho cô - việc đáng nhẽ ra phải được thực hiện bởi những người phụ nữ khác trong vùng theo như phong tục địa phương.

Edward đã lựa chọn và mặc cho Elva một chiếc váy với cổ áo rất cao và cứng, sau đó đặt một tấm màn che khuôn mặt của cô lại.

Khi bác sĩ tới, Edward trở nên cuồng loạn, thậm chí còn ngăn cản việc các bác sĩ chạm vào thi thể Elva để khám nghiệm. Gặp phải sự phản ứng gay gắt từ người chồng, sau vài câu hỏi qua loa, các bác sĩ tuyên bố rằng Elva tử vong bởi một cơn đau tim và nhanh chóng rút khỏi nơi này. Một ngày sau đó, thi thể của cô được chôn cất tại nghĩa trang địa phương.
Mọi việc có lẽ đã có thể kết thúc ở đây nếu như không xuất hiện một hiện tượng kì quái xảy ra với mẹ của Elva…

Linh hồn báo án

Bà Mary Jane Heaster - mẹ của Elva luôn cho rằng Edward là kẻ đứng sau cái chết của con gái bà. Một phần vì trước đó, mối quan hệ giữa bà và con rể cũng không lấy gì làm tốt đẹp.
Khi trông thấy những hành vi bất bình thường của Edward trong đám tang của Elva, bà mới tin tưởng mạnh mẽ vào điều này. Edward luôn túc trực kế bên và không cho bất cứ ai đến gần quan tài trong suốt thời gian diễn ra tang lễ.
Trong quan tài, anh đặt một chiếc gối vải và một tấm khăn được cuộn lại để cố định hai bên đầu của Elva và giải thích rằng làm như vậy, vợ anh sẽ “yên nghỉ thanh thản” hơn.

Anh cũng choàng một chiếc khăn lớn vào cổ của Elva, nói trong nước mắt rằng đây là chiếc khăn mà Elva thích nhất lúc cô còn sống.

Lấy ra một tấm khăn trắng từ bên trong quan tài, bà Mary nhận ra có một thứ mùi kì lạ lưu lại trên đó nên định mang ra giặt sạch. Tuy nhiên, điều lạ lùng là khi thả khăn vào nước, bà thấy nước trong chậu dần chuyển sang màu đỏ.

Vài phút sau, tấm khăn chuyển sang màu hồng và nước trong trở lại. Điều này khiến bà Mary tin rằng đứa con gái xấu số của mình tử vong do bị sát hại chứ không phải đó chỉ đơn thuần là một tai nạn. Vì vậy, bà bắt đầu cầu nguyện hàng đêm với hy vọng mong manh rằng, một ngày nào đó Elva sẽ trở về để giải thích cho bà những điều đã xảy ra với cô.
Bà Mary không phải chờ đợi lâu. Khoảng một tháng sau cái chết của Elva, bà Mary bất chợt tỉnh giấc giữa đêm và thấy bóng của Elva trong phòng ngủ.

Linh hồn của Elva nói với bà bằng chất giọng trầm buồn và vang như từ đâu đó vọng về rằng, Edward là một gã đàn ông độc ác, vũ phu.
Chính hắn là kẻ đã tấn công và bẻ gẫy cổ cô trong một cơn giận dữ chỉ vì cô không nấu món thịt cho bữa tối. Thậm chí, linh hồn của Elva còn quay ngược đầu 180 độ để chứng minh cho lời buộc tội của mình.
Theo lời bà Mary, linh hồn ban đầu chỉ là một ánh sáng le lói, sau đó mới dần hiện thành hình hài của Elva, kèm theo hơi lạnh lấp đầy căn phòng. Linh hồn của cô con gái đã viếng thăm bà Mary trong suốt bốn đêm liên tiếp.

Công lý cuối cùng cũng được thực thi

.Niềm tin của bà càng được củng cố khi Mary đến gặp công tố viên địa phương John Preston để cung cấp thêm thông tin và yêu cầu điều tra lại vụ việc

Câu chuyện kì quái của bà Mary đã không thuyết phục được nhà chức trách mãi cho đến khi các bác sĩ hôm nào thừa nhận rằng, họ đã không khám nghiệm thi thể của Elva cẩn thận do vấp phải sự phản ứng gay gắt từ Edward.
Ngày 22 tháng 2 năm 1897, cơ quan điều tra đã khai quật thi thể của Elva để khám nghiệm lại, bất chấp sự ngăn cản từ người chồng. Họ phát hiện ra rằng, khí quản của Elva đã bị nghiền nát, dây chằng quanh cổ bị đứt và vùng da quanh cổ có những vết lằn.

Nguyên nhân tử vong của Elva được xác định là bị gẫy cổ do lực mạnh tác động. Edward ngay lập tức bị bắt giữ vì bị tình nghi có liên quan đến cái chết của vợ anh.
Việc xét xử bắt đầu diễn ra vào ngày 22 tháng 6 năm 1897. Bà Mary đã đứng ra làm chứng cho bốn cuộc viếng thăm của linh hồn Elva. Luật sư của Edward cho rằng bà bị tâm thần vì quá tiếc thương con gái và nghĩ chẳng ai sẽ tin những lời khai huyễn của bà Mary.

Tuy nhiên, kết hợp với kết quả khám nghiệm, bồi thẩm đoàn rõ ràng đã tin tưởng lời khai của Elva (qua bà Mary) và tuyên bố Edward chính là kẻ đã gây nên cái chết của Elva, bất chấp sự phản ứng của một bộ phận dân chúng trong vùng.

Ngày 11 tháng 7 năm 1897, Edward bị kết án chung thân. Ba năm sau, anh ta lâm bệnh nặng và qua đời trong tù. Cho đến lúc chết, Edward vẫn khẳng định rằng bản thân mình vô tội.
Còn bà Mary vẫn tự tin về tính xác thực trong những câu chuyện của mình. Sau vụ việc, bà không còn gặp lại linh hồn con gái thêm một lần nào nữa. Có lẽ, Elva đã tìm thấy sự bình an ở thế giới bên kia khi mọi oan ức cuối cùng cũng được hóa giải.

Trí thức trẻ

Thứ Năm, 25 tháng 6, 2015

Đàn ông dễ mắc bệnh khi ngắm ảnh phụ nữ sexy

Mắt mờ, rối loạn chức năng tình dục là những triệu chứng đàn ông có thể mắc phải khi "nghiên cứu" quá nhiều hình ảnh phụ nữ sexy.
   

5




Những hình ảnh phụ nữ ăn mặc gợi cảm, khoe đường cong luôn thu hút cánh mày râu. Tuy nhiên chính yếu tố "chết người" này có thể khiến đàn ông mắc thêm nhiều bệnh tật.

Rút ngắn tuổi thọ

Khi ngắm nhìn một phụ nữ ăn mặc quá gợi cảm với những đường cong táo bạo bao giờ nhịp tim của nam giới cũng nhanh và mạnh hơn bình thường.

Theo nghiên cứu, nếu không phải vì nguyên nhân bệnh tật hay có tật lo sợ, hồi hộp, nhịp tim càng đập nhanh, cuộc sống càng rút ngắn.

Bệnh tim mạch

Khi ngắm nhìn ai đó quá sexy, lưu lượng máu, huyết áp, nhịp tim đồng thời rối loạn, độ đàn hồi thành mạch máu cũng bất thường theo. Nếu tình trạng này đến liên tục, nam giới càng dễ mắc bệnh tim.


Rối loạn chức năng tình dục

Việc ngắm nhìn những đường nét gợi cảm chết người khiến hormone giới tính tiết ra nhiều hơn. Khi lượng hormone giới tính tiết ra nhiều sẽ khiến tuyến yên sẽ hoạt động mệt mỏi. Theo thời gian, lượng hormone như bị chai lỳ, tiết ra ít hơn, dẫn đến mất ham muốn, không buồn chuyện gối chăn, khả năng cương cứng cũng suy giảm, lâu dần gây chứng bất lực hoặc lãnh cảm.


Giảm thị lực

Nghiên cứu cho thấy, khi đàn ông nhìn chăm chắm vào bóng hình phụ nữ, tần số nhấp nháy của đôi mắt giảm 10% so với bình thường, khiến giác mạc thiếu đi nguồn dinh dưỡng cần thiết, theo thời gian sẽ bị lão hóa, mắt mờ dần, nghiêm trọng có thể dẫn đến bệnh đục thủy tinh thể.

Ngoài ra, khi cứ ngắm nhìn ai đó quá lâu cũng dễ khiến mắt mệt mỏi, càng dễ bị cận thị, vào mùa hè có thể mắc bệnh tăng nhãn áp.

Theo Dân Việt

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2015

Nguy cơ hỏng mắt vĩnh viễn vì ăn xoài chứa hóa chất thúc chín


Để thúc chín xoài, nhiều thương lái đã sử dụng loại hóa chất độc hại. Chúng có thể gây hại đối với sức khỏe, ảnh hưởng tới hệ thần kinh, thậm chí có thể gây hỏng mắt vĩnh viễn…

Loại hóa chất thúc chín xoài là chất gì?Thông thường, trái xoài khi được thu hái lúc đầu vụ thì bán sẽ được giá cao. Tuy nhiên, điều đó cũng có nghĩa xoài thời điểm đó thường là trái non. Vì thế để thúc chín xoài non, rút ngắn thời gian làm chín cũng như có mẫu mã bắt mắt, các thương lái ở Ấn Độ vẫn vô tư sử dụng chất làm chín nhân tạo.

Hậu quả là người tiêu dùng nhiều khi bị “đánh lừa” vì khi nhìn bên ngoài, mã trái cây trông ngoài rất đẹp nhưng ăn thường nhạt, không mùi vị, chất lượng rất kém. Được biết, chất được sử dụng để thúc xoài chín có tên gọi là canxi cacbua.

Theo thông tin trên báo Chất lượng Việt Nam, canxi cacbua hay còn gọi là đất đèn là hợp chất hóa học có công thức là CaC2. Màu sắc của đất đèn phụ thuộc vào kích cỡ và tạp chất, từ đen cho đến trắng xỉn.

Được biết, canxi cacbua là chất cấm, không chỉ có hại cho sức khỏe mà còn gây ung thư . Chất này đang được các thương lái Ấn Độ hám lời vô tư sử dụng, mặc dù Cục Tiêu chuẩn và An toàn Thực phẩm Ấn Độ đã cấm sử dụnghóa chất này.

"Theo Lệnh cấm về Tiêu chuẩn và An toàn Thực phẩm của chúng tôi, làm chín xoài nhân tạo hay bất kì các loại trái cây khác bằng canxi cacbua đều bị nghiêm cấm. Canxi cacbua có ảnh hưởng rất xấu đến hệ thần kinh của con người", Nguyên giám đốc Cục Tiêu chuẩn và An toàn Thực phẩm Ấn Độ Pradip Chakraborty giải thích.

Nguy cơ hỏng mắt vĩnh viễn vì ăn xoài chứa hóa chất thúc chín - Ảnh 1

Chất được sử dụng để thúc xoài chín có tên gọi là canxi cacbua

Độ nguy hiểm
Canxi cacbua khi tiếp xúc với nước cho ra khí acetylene có cùng tác dụng như khí ethylene. Acetylene có chứa các tạp chất độc hại ảnh hưởng đến hệ thần kinh.


Ngoài ra, theo thông tin trên báo Dân Trí, một chuyên gia của Viện Nghiên cứu rau quả Trung ương cho biết, hoạt chất Ethrel trong chất thúc chín cũng có trong cả đất đèn song nếu dùng ở dạng lỏng để bôi hoặc ngâm tẩm hoa quả thì rất độc hại. 

Tên phiên âm của loại hóa chất này là “thúc chín tố”- một hợp chất hữu cơ do nhiều xí nghiệp khác nhau ở Trung Quốc sản xuất. Đây là một chất có tính acid và dễ bị ôxy hóa khi để ngoài không khí.


Mặt khác, nếu tiếp xúc với khí acetylene ở nồng độ trên 33% có thể bị ngất xỉu. Các triệu chứng của ngộ độc acetylene thường là khát nước, khó nuốt, cảm thấy yếu, ói mửa đôi khi có máu, cảm giác ngứa ngáy ở miệng, cổ họng hay mũi; cảm giác cháy rát da và có thể làm hỏng mắt vĩnh viễn...

Nhận biết xoài có ngậm hóa chất thúc chín

Nguy cơ hỏng mắt vĩnh viễn vì ăn xoài chứa hóa chất thúc chín - Ảnh 2

Vị của quả xoài ngậm hóa chất thường nhạt, không có mùi thơm đặc trưng của xoài.
Màu sắc:

Những quả xoài vỏ màu xanh, bên trong lại chín vàng, không có vị xoài, nhạt nhẽo thường là xoài đã được ngâm tẩm nhiều hóa chất.

Xoài chín thông thường sẽ có da căng bóng, có màu vàng sáng, không bị thâm đen, vỏ nhăn, nhũn. Khúc đầu của quả xoài chín vàng và cứng.

Mùi vị:


Xoài chín với cách thông thường khi chín có mùi thơm ngọt đậm, không hắc như xoài ngậm hóa chất. Xoài ngậm hóa chất không có vị xoài, độ ngọt không tự nhiên, thông thường rất nhạt.


Theo doisongphapluat

Thứ Tư, 17 tháng 6, 2015

Vợ hồi xuân, chồng sướng hay khổ?

Ngày trước, mấy lão bạn anh hay dọa: “Vợ mà hồi xuân là ông khổ đấy nhé!”. Nghe vậy, anh chỉ cho là tầm phào, bụng thầm nhủ: “Vợ hồi xuân tức là trẻ lại, vậy thì sướng chứ sao lại khổ?”. Không ngờ, đến khi vợ thực sự bước vào giai đoạn hồi xuân, chồng mới “biết đá, biết vàng”.

Vợ chồng bao nhiêu năm, anh đã quen với cái vẻ ngoài giản dị của em. Ai ngờ, vừa hồi xuân là em thay đổi cái rụp, làm cả ba cha con anh choáng váng. Em chưng diện, chăm chút nhan sắc kỹ hơn. Nếu em làm đẹp, chưng diện một cách vừa phải, phù hợp với lứa tuổi thì anh chẳng có gì để than vãn; thậm chí còn mừng, còn khuyến khích. Đằng này, em chưng diện, em làm đẹp toàn theo kiểu quá lố, khiến anh đau đầu hết sức.

Vợ hồi xuân, chồng... hồi hộp

Mỗi ngày em hồi xuân là mỗi ngày cha con anh hồi… hộp, vì không biết hôm nay vợ mình - mẹ mình sẽ diện bộ cánh theo “trường phái” thời trang nào. Hôm nay em mặc bộ đầm ba bốn màu sặc sỡ, hôm khác em lại chơi bộ đồ của mấy em gái tuổi teen, đến nỗi con gái phải thốt lên: “Mẹ còn teen hơn con!”. Teen với sặc sỡ còn đỡ, có khi em còn hứng lên, diện đồ theo “trường phái gợi cảm”. Nói thật với em, nhìn em - đã gần lên chức bà ngoại - mặc cái áo mỏng tang theo kiểu xuyên thấu, hay cái áo hai dây thiếu trước hụt sau, anh chẳng thấy gợi cảm gì hết mà chỉ muốn nổi da gà…


Từ ngày em hồi xuân, cái tủ mỹ phẩm của em to hơn hẳn. Em tậu cơ man nào là son, là phấn, là sữa, là kem… đủ loại. Lúc trước, đi đến chỗ nào mang tính chất trang trọng em mới trang điểm. Còn bây giờ, em trang điểm mọi lúc mọi nơi. Ra đầu ngõ mua bó rau em cũng phải dặm phấn, tô son. Thậm chí, nhiều khi ở nhà em cũng trang điểm, chẳng hiểu để làm gì?


Nhưng anh khổ nhất là cái vụ đi sửa sắc đẹp của em. Em xăm lông mày, xăm môi, rồi sửa mũi, hút mỡ bụng. Thậm chí, cái vòng 1 em cũng đi nâng cấp. Kết quả là đẹp đâu anh chưa thấy, chỉ thấy vợ mình ngày càng lạ hoắc. Đấy là chưa kể đến chuyện tốn kém tiền bạc. Từ ngày em siêng đi thẩm mỹ viện, ngân quỹ gia đình hao hụt thấy rõ…

Anh bực lắm, cũng góp ý em nhiều lần, hồi xuân thì hồi xuân, làm đẹp thì làm đẹp, nhưng phải đúng mực, hợp với lứa tuổi. Khổ nỗi, hễ anh nói là em giận, vì giờ em đã đổi tính, nhí nhảnh hơn, “teen” hơn ngày xưa, nên rất dễ giận, dễ hờn. Nói đụng đến, là dỗi ngay: “Tôi hiểu mà, già rồi, làm gì cũng đâu bằng được mấy em gái trẻ. Anh chán tôi cũng phải”. Mà giờ em dỗi cũng y hệt như lúc mới cưới, cũng mặt mũi lạnh tanh, cũng không thèm nói chuyện, cũng bỏ cơm bỏ nước. Anh phải dỗ chán dỗ chê, em mới hết giận. Nhiều khi dỗ em, anh thấy mình cũng đang… hồi xuân, trở về cái thời trai trẻ, tìm cách làm lành với cô bạn gái hay hờn dỗi.

Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Giờ anh hết dám “phản kháng”, chỉ biết cố gắng chịu đựng, hy vọng qua một thời gian, vợ anh sẽ về lại “vị trí cũ”. Chứ em cứ hồi xuân như vầy hoài, chắc anh “lão hóa” sớm…
Theo DT

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

10 sự thực "nhơ nhớp" về đàn ông ngoại tình

Tôi có vài bạn nữ đang bế tắc vì yêu người đã có vợ. Tôi ra sức khuyên họ nhanh chóng chấm dứt nhưng thú thật đã quá chán ngán việc phải lôi họ ra khỏi vũng bùn nhơ nhuốc đó.

Vào đọc các mục tâm sự của quý cô về vấn đề tương tự, tôi tự đặt hai câu hỏi: “Không lẽ đàn bà ngu vậy sao?” và “Không lẽ đàn ông có vợ rồi còn ngon lành hơn trai tơ sao?”.

Tôi tịnh tâm, vốn là người thích cảm nhận suy nghĩ của người khác, tự đặt mình vào vai thế của một gã đàn ông có vợ rồi. Dưới đây là những suy nghĩ của đàn ông ngoại tình, có thể gọi là chính xác đến 99% mà các cô ít biết, mong quý cô tham khảo và có thể tin tưởng cũng như áp dụng. Với hy vọng “còn nước còn tát”, tôi mong các cô đọc bài chia sẻ này mà biết “quay đầu là bờ”.



1. Đàn ông ngoại tình vì ham muốn. Ham muốn tình dục hoặc ham muốn tiền bạc. Gần như 100% những rạn nứt vợ chồng đều từ vấn đề “chăn gối” và “ngân khố”. Khi không được vợ chia sẻ hoặc thỏa mãn, họ sẽ đi tìm người ngoài để giải quyết. Nếu cô gái vừa ý họ, họ sẽ tiếp tục duy trì “kênh thỏa mãn” đó cho tới khi chán, hoặc bị phát hiện hoặc người kia tự rút lui.

2. Đàn ông ngoại tình hay kể khổ. Đúng là chẳng ai ngoại tình khi đang hạnh phúc, nhưng đánh vào lòng thương hại của đàn bà chính là thứ vũ khí muôn thuở của đàn ông. Họ sẽ cố “đáng thương hóa” bản thân để các cô nghĩ: “Trời ơi anh tuyệt vời như vậy mà sao tội nghiệp quá. Hãy để em thay chị ấy chăm sóc cho anh”. Và thế là “Chào mừng em đến với phòng nhì của anh!”.

3. Đàn ông ngoại tình rất kiệm lời. Họ không thích hoặc hạn chế sự chia sẻ, đặc biệt là về vợ, bởi họ càng nói bạn sẽ càng đặt câu hỏi: “Tại sao anh lại ngoại tình?”, thế là toi công. Nói ngắn gọn về cái xấu của vợ hay cái không hạnh phúc của mình là đủ rồi, để bạn tò mò muốn tìm hiểu thêm, muốn gần nhau hơn và họ chỉ chờ có thế. Vả lại, có ai nói dối mà nói nhiều? Nói nhiều quá lộ cái dối ra thì sao?

4. Đàn ông ngoại tình luôn đạo đức giả. Theo điều thứ hai, khi đã đánh vào lòng thương hại của “đối tác”, họ sẽ luôn tỏ ra mình cao thượng. Những câu nói kiểu như “Tại sao em lại yêu người như anh?”, “Người như anh không đáng để em yêu đâu”, “Anh không muốn lợi dụng em”, khốn nạn thay lại làm các cô thêm thương hại và mù lòa đắm chìm thêm sâu thêm lâu, nhưng câu nói thực trong thâm tâm họ là: “Tới đi em, đừng dừng lại, em ngu chứ anh không có ngu”.

5. Đàn ông ngoại tình giỏi chiều chuộng. Gần như 100% các cô “đổ” với thứ đàn ông này là vì muốn gì được nấy, tâm lý, chịu khó và biết hy sinh. Tôi nghe quá nhàm rồi. Nên nhớ đàn ông cỡ đó thì thiếu gì “đồ chơi” và thủ đoạn để tán các cô. Giữa một người “lúa” nhưng mọi sự quan tâm của anh ta đều thật lòng và một kẻ “sõi” nhưng sự quan tâm chỉ là bài bản, các cô chọn ai? Sự quan tâm của đàn ông ngoại tình, xét cho cùng chỉ là miếng cơm thừa mà thôi.

6. Đàn ông ngoại tình hay tỏ ra nhu nhược. Họ sẽ cố làm ra vẻ bị giằng xé giữa vợ con và bồ: “Yêu em lắm nhưng vợ anh thế này con anh thế kia, anh không nỡ…”. Lúc đó, với tâm lý phóng lao phải theo lao, các cô sẽ vì lòng thương hại đã bị lợi dụng và quyết định giùm họ rằng cả hai sẽ tiếp tục trong lén lút. Với đàn ông, lén lút chính là thiên đường. Nếu thật sự nhu nhược thì họ đã núp váy vợ rồi, không tới mức phải quyết tâm ngoại tình chi đâu.

7. Đàn ông ngoại tình hay hứa hẹn. Con gái yêu bằng tai, còn vẽ ra tương lai hoành tráng là nghề của đàn ông. Lời hứa chính là vũ khí đáng sợ nhất của đàn ông. Mọi lời hứa hẹn sẽ chu cấp dư dả, bỏ vợ, chung tình tuyệt đối… tất cả chỉ là dối trá, là cái chìa khóa vạn năng để mở toang người con gái đó ra cho họ hưởng thụ mà thôi. Khi đã no xôi chán chè, họ lập tức quên đi lời hứa.

8. Đàn ông ngoại tình luôn đòi hỏi. Quá dễ hiểu khi phải có nhu cầu không được đáp ứng họ mới đi ngoại tình chứ. Nhưng họ khôn lắm, không có đòi hỏi sỗ sàng đâu vì đó là cách tiếp cận các cô giá làm tiền. Họ sẽ âm thầm, vờ như không cần, để rồi tự tay hành động luôn. Nếu bạn đang cặp với kẻ đã có vợ mà anh ta không đòi hỏi gì, nghĩa là anh ta đang đòi hỏi với phụ nữ khác rồi đấy. Không tên nào thần kinh tới mức đi ngoại tình rồi về tay không đâu.

9. Đàn ông ngoại tình không bao giờ chịu trách nhiệm. 100% là như vậy. Vì bản chất của việc ngoại tình là để thỏa mãn, nên họ không cho rằng mình phải có trách nhiệm gì ở đây cả. “Lỗi hoàn toàn thuộc về đàn bà, ai bảo ngu mà theo”, nghe có vẻ đắng lòng nhưng nó là như thế. Bạn nghĩ là đàn ông đi ngoại tình với bạn rồi sau đó dắt về cho gia đình và nói: “Xin lỗi mọi người, tôi yêu cô ấy” thật à? Thần kinh bạn có vấn đề không?

10. Đàn ông ngoại tình không bao giờ chung thủy. Người cần chung thủy - vợ - họ đã không chung thủy rồi, bạn chỉ là bồ nhí, không có bạn thì vẫn còn cả đống gái xinh ngoài kia, bạn nghĩ bạn là ai mà đòi hỏi họ sự chung thủy? Mà sự chung thủy chính là thứ tạo ra tình yêu. 100% đàn ông ngoại tình đều không dám bỏ vợ, vị thế họ càng cao, họ càng không dám bỏ. “Bồ là lều, vợ là nhà, thà bỏ lều chứ không bỏ nhà”. Nên nhớ, “đồ chơi”, “con rối”, “thứ mua vui” mới là thứ mà họ gán cho bạn. Có ai chơi một món đồ chơi mãi không?

Đó là những quy luật ngoại tình của đàn ông do chính đàn ông viết ra. Nếu các cô không tin thì cứ việc, nhưng hãy nhớ chấp nhận hậu quả và im lặng mà giải quyết, đừng có than trách hay lên báo mà tâm sự. Xã hội Việt Nam vốn thừa nam thiếu nữ, nghĩa là một người con gái có nhiều đàn ông để mà lựa chọn. Các cô muốn làm giá hay muốn bị làm giá thì tùy, nhưng đàn ông vừa độc thân vừa tốt không thiếu nên không cần phải thèm khát tới mức chọn “lũ ngoại tình” đâu.

Trước khi quyết định một mối quan hệ với một gã ngoại tình, bạn hãy xác định trong đầu rằng: Sau này mình sẽ, may mắn nhất, là giống như vợ hắn ta bây giờ, còn lại thì tệ hơn. Bạn chấp nhận nổi thì cứ mà tiến tới.

Đây chỉ là những điều hạn hẹp mà tôi nghiệm ra. Xin cả quý ông lẫn quý bà có cao kiến gì thì chỉ dẫn thêm. Hoặc nếu có thắc mắc hay tranh cãi gì xin cứ chia sẻ và gửi bài góp ý cho nhau. Xin cám ơn.  


Theo Vnexpress.net