Photobucket
Photobucket

Photobucket Photobucket Photobucket My Pictures

QUICK COMMENT

PhotobucketPhotobucket GUESTBOOK PhotobucketPhotobucket

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2016

Nhồi tử thi trong tủ lạnh hòng che dấu vụ giết người

Tại hiện trường vụ án giết người, cảnh sát phát hiện nhiều phần nội tạng đã luộc được chất đầy tủ lạnh, một vài chiếc răng rơi vãi trên sàn nhà.

Năm 1999, cảnh sát Hong Kong nhận được trình báo của một thiếu nữ 14 tuổi nói rằng cô ta bị ám bởi một oan hồn phụ nữ. Theo chân thiếu nữ 14 tuổi đến một căn hộ cũ kỹ, cảnh sát đã bất ngờ chứng kiến hiện trường của một vụ án giết người được coi là ghê tởm và dã man nhất trong suốt một thập kỷ ở Hong Kong.
Tháng 5/1999, thiếu nữ 14 tuổi tên Ah Fong (tên đã thay đổi) đến một đồn cảnh sát tại khu Tsim Sha Tsui, HongKong để trình báo về việc mình bị ám bởi một oan hồn phụ nữ mà trước đó cô đã từng tham gia tra tấn, giết hạivà phanh thây người đó.
Nhoi tu thi trong tu lanh hong che dau vu giet nguoi
Căn hộ nơi vụ án xảy ra. 
Oan hồn và tra tấn - câu chuyện tưởng chừng như chỉ có trong phim ảnh nhưng rốt cuộc đã lôi kéo được sự quan tâm của cảnh sát. Họ quyết định theo Ah Fong đến căn hộ nằm trên tầng 3 của một tòa nhà ở đường Granville.
Tại đây, cảnh sát đã phát hiện ra một cảnh tượng kinh hoàng. Trong căn hộ chật hẹp đầy rẫy những dấu vết của một tội ác bị che giấu: Nhiều phần nội tạng được chất đầy tủ lạnh, một vài chiếc răng rơi vãi trên sàn nhà, nhưng gây sốc nhất là khi cảnh sát tìm thấy một hộp sọ người được nhồi trong một con Hello Kitty bằng bông.
Những phần thi thể này được xác định thuộc về một phụ nữ 23 tuổi tên là Fan Man-yee, hay còn có biệt danh là Ah Map.
Lời thú tội của Ah Fong
Ah Fong xuất thân từ một gia đình nghèo khó, sống chật vật cùng với bố mẹ và hai người anh trai gia trưởng. Quá chán chường cảnh suốt ngày gây gổ, xung đột với cha mẹ, Ah Fong quyết định kết thúc tuổi thơ của mình khi vừa tròn 13 tuổi bằng cách bỏ đi bụi đời.
Cô lang thang đến một quán ăn bình dân ở Hong Kong và ngồi ngơ ngẩn ở đó cho đến khi một nam thanh niên chừng 18 tuổi xuất hiện trước mặt cô. Người đó đội một chiếc mũ Armani fake màu đen, trên cổ và tay đều đeo vòng vàng. “Xin chào, tôi là Leung Wai-lun nhưng biệt danh của tôi là Gangster.” - Anh ta chìa tay về phía Ah Fong.
Kể từ đêm đó, cuộc sống của Ah Fong rẽ sang một trang mới, bắt đầu bằng cuộc tình chớm nở với Gangster. Cô thiếu nữ 13 tuổi thâm nhập vào thế giới của những ánh đèn màu, hộp đêm, quán bar, nhà nghỉ… Một đêm nọ, tại quán bar karaoke Big Echo, Gangster giới thiệu Ah Fong với đại ca của anh ta, Chan Man-lok. Chan, 34 tuổi, là một gã ma cô, đòi nợ thuê, buôn ma túy có máu mặt. Lần đầu gặp mặt, Chan đã yêu cầu Ah Fong phải đến nhà hầu hạ hắn.
Nơi ở của Chan là một căn hộ 7 phòng tọa lạc tại khu phố mua sắm sầm uất nhất đảo Kowloon – đường Granville. Đây là nơi hắn cất giữ vô số băng trò chơi điện tử, băng phim Hollywood, phim Hong Kong, phim khiêu dâm và rất nhiều ma túy.
Chan cũng bộc lộ niềm yêu thích cuồng nhiệt với nhân vật hoạt hình Hello Kitty khi thảm trải sàn, ga giường, đồ dùng nhà bếp trong nhà hắn đều in hình nhân vật này. Cũng tại nơi này, Chan đã đưa Ah Fong bước vào thế giới của hắn - thế giới của ma túy đá.
Ah Map là ai?
Fan Man-yee hay Ah Map bước chân vào thế giới ngầm từ năm 16 tuổi. Cô hành nghề mại dâm tại các câu lạc bộ đêm ở quận Tsim Sha Tsui hoặc Kowloon, Hong Kong. Rất nhiều khách hàng của Ah Map là những người có máu mặt trong thế giới ngầm Hong Kong.
Ah Map lần đầu gặp Chan Man-lok vào năm 1997 tại một nhà thổ mà cô hành nghề. Hắn nhanh chóng trở thành khách quen của Ah Map. Tuy nhiên, Ah Map sớm nhận ra Chan Man-lok có xu hướng bạo lực mỗi khi hắn sử dụng ma túy đá.
Mỗi lần xài ma túy, Chan không thể kiểm soát bản thân và hành hạ, đánh đập Ah Map thâm tím mặt mũi. Một lần, do không chịu được đòn roi của Chan, Ah Map đã quyết định sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Trước khi bỏ đi, Ah Map đã lấy trộm chiếc ví tiền chứa 4.000 đô HK của Chan. Mặc dù, sau đó Ah Map đã trả lại số tiền và thêm 10.000 đô tiền lãi nhưng Chan vẫn muốn cô phải trả nhiều hơn thế.
Không thể trả đủ số tiền 16.000 đô mà Chan yêu cầu, ngày 17 tháng 3 năm 1999, Ah Map bị hai đàn em của Chan là Leung Shing-cho (27 tuổi) và Gangster (21 tuổi) bắt cóc. Chúng đưa Ah Map đến nhà của Chan. Tại đây, cô phải trả nợ cho Chan bằng chính mạng sống của mình.
Là bạn gái của Chan, Ah Fong có “vinh dự” được chứng kiến từ đầu đến cuối những màn tra tấn dã man kéo dài suốt một tháng mà hắn và bọn đàn em dành cho Ah Map.
Ban đầu, Chan chỉ định giam giữ và bắt Map phải làm việc quần quật để mang tiền về trả nợ cho hắn. Tuy nhiên, do bị đánh đập quá nhiều khiến ngoại hình bầm dập, chẳng có khách nào tìm đến Map. Vì thế, Chan và hai đàn em của gã quyết định biến Map thành đồ chơi riêng.
Ban đầu, màn tra tấn chỉ dừng ở mức đánh đập bằng tay không nhưng sau đó đã được “nâng cấp” lên thành đồ dùng trong nhà, tuýp sắt. Cô bị 3 gã đàn ông và Ah Fong bỏ mặc trong bếp, trong khi chúng ở ngoài chơi ma túy đá và trò chơi điện tử.
Những lúc chán chơi games, chúng lại “đổi gió” bằng những màn tra tấn khác dành cho Map. Chúng sử dụng mọi đồ dùng nhà bếp để hành hạ Map, đổ nhựa nóng chảy lên cơ thể cô, khi không còn gì để đun chảy, chúng dùng lửa đốt thẳng vào da cô, sau đó xát các loại thức ăn lên vết thương của Ah Map và khoái trá nhìn những biểu cảm vật vã, đau đớn của cô.
Chúng treo Ah Map lên trần nhà và bỏ đói cô. Cứ như vậy, Ah Map phải chịu đựng vô số màn tra tấn dã man mà 4 kẻ bệnh hoạn nghĩ ra. Cuối cùng, sau 1 tháng trời chịu đựng, Ah Map đã chết. Cô bị bỏ lại trong phòng tắm và qua đời vào lúc nửa đêm.
Công lý được thực thi?
Biết Map đã chết nhưng 4 kẻ thủ ác vẫn tiếp tục ung dung ngồi chơi điện tử và ma túy suốt đêm. Sáng hôm sau, khi đã tỉnh táo hơn, Chan nhận thấy mình cần phải thủ tiêu cái xác. 4 người đã khiêng cái xác Map vào bồn tắm và phanh thây cô.
Chúng mang một số bộ phận thi thể của Map đi… luộc để tránh bốc mùi; phần đầu của nạn nhân bị nhồi trong một con búp bê Hello Kitty.
Khi cảnh sát đến nhà của Chan, phần lớn thi thể của Map đã bị phân hủy. Tuy nhiên, dựa vào những mảnh thi thể còn sót lại và hộp sọ tìm thấy trong con thú Hello Kitty nhồi bông, vụ án kinh hoàng đã được vạch trần.
Phiên tòa xét xử kết thúc với án tù chung thân và không được xem xét giảm án trong vòng tối thiểu 20 năm dành cho 3 gã đàn ông độc ác. Riêng Ah Fong do đã thành thật khai báo nên được miễn truy tố.
Dù có lời khai của Ah Fong và những bằng chứng tìm thấy trong căn hộ của Chan, ba hung thủ chỉ bị kết tội ngộ sát và giam giữ người trái phép. Thẩm phán cho rằng ba người đã tra tấn Ah Map trong trạng thái không tỉnh táo vì dùng ma túy đá chứ không có chủ đích giết nạn nhân.
Ah Map qua đời bỏ lại đứa con trai 1 tuổi. Khi được hỏi lý do có thể gây ra những hành động kinh hoàng đến vậy, Ah Fong trả lời: “Tôi làm thế chỉ để giải trí. Tôi muốn xem xem cảm giác khiến người khác đau đớn là như thế nào.”
kien thuc.net

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

Xem đến tấm hình thứ hai, tôi kinh ngạc và choáng váng tột độ

Nếu con gái tôi không vô tình cầm nhầm điện thoại, nếu tôi không tò mò mở ra, thì có phải tất cả những bí mật này sẽ bị chôn vùi mãi mãi?

Năm nay tôi 26 tuổi, đang là nhân viên của một siêu thị. Tôi và D là bạn thân của của nhau từ thời tiểu học. Nhiều lúc tôi thầm nghĩ hai đứa như hai mảng màu đen trắng vậy mà không hiểu sao có thể chơi được đến giờ. Tôi là người nóng tính, bộp chộp nghĩ gì nói nấy. Con gái nhưng không điệu đà dịu dàng, đôi khi tôi còn tỏ ra rất mạnh mẽ. Đặc biệt nhìn tôi lúc nào cũng thấy quê quê. Còn D thì ngược lại, người cao ráo, trắng trẻo, xinh đẹp, ăn nói nhẹ nhàng sâu sắc.

Nhưng chuyện tình cảm của D không được thuận lợi. Trong khi tôi đã yên bề gia thất với chồng và một đứa con gái ba tuổi, thì D vẫn còn lẻ bóng. Tôi hay trêu D: " Kén chọn cho lắm vào rồi thành gái già cho trai nó thèm". Vì coi nhau như chị em nên mỗi lần gặp mặt chúng tôi nói chuyện liên tục bất tận. Tôi kể tất tật về chồng mình cho D mà chẳng chút ngại ngùng. Và D cũng tâm sự với tôi rất nhiều về chuyện tình cảm của cô ấy.

Nhưng tôi bắt đầu lo lắng và có chút ghen tị với D khi chồng tôi ngày càng quan tâm D nhiều hơn. Mỗi lần D đến nhà chơi, anh nói chuyện rất thoải mái và vui vẻ. Trong khi tôi một mình dưới bếp lo chuẩn bị đồ ăn thì hai người ở phòng khách nói cười. Tôi cảm nhận được hai người nói chuyện rất hợp, không như anh và tôi nói không đến câu thứ ba đã bắt đầu gây chiến.

Nếu như chuyện chỉ diễn ra một lần thì không có gì để nói đằng này, lần nào D đến mà có anh ở nhà thì đều vậy. Nhiều lúc hờn ghen, tôi gọi to kêu D xuống giúp mình, cả hai mới chịu dừng lại. Nhưng chồng tôi vẫn theo xuống bếp, đứng ngoài cửa khoanh tay nói chuyện với D như thể tôi không hề có mặt ở đó.

bạn thân

Nhiều lúc tôi thầm nghĩ hai đứa như hai mảng màu đen trắng vậy mà không hiểu sao có thể chơi được đến giờ.

Tôi càng khó chịu hơn khi anh xem thường lời tôi bao nhiêu thì lại xem trọng ý kiến của D bấy nhiêu. Chúng tôi muốn sơn lại tường cho căn nhà. Tôi và anh có hẹn là chiều khi hết giờ làm sẽ cùng đi chọn màu sơn. Vậy mà khi tôi gọi cho anh, nghe anh nói mà tôi ấm ức không chịu được: "Anh đang đi cùng D đến mấy đại lý sơn xem màu rồi, em về sớm đón con rồi chuẩn bị chút gì đó để anh mời D về chơi".

Nói xong anh cúp máy, tôi cảm thấy tủi thân kinh khủng. Đã vậy, trong bữa ăn hai người bàn tán sôi nổi, màu này phối với màu kia, màu nào sáng màu nào tối mà chẳng thèm hỏi tôi lấy một câu. Cả hai giống như đôi vợ chồng mới cưới đang chuẩn bị phòng tân hôn, còn tôi thì là người vô hình.

Đợi D về tôi tức giận hỏi anh, nhà của hai vợ chồng sao không hỏi ý kiến vợ mà lại đi bàn bạc với người khác. Anh nói mà tôi tức nghẹn họng: "Em đừng có trẻ con, em thì biết gì về mĩ thuật mà ý kiến này nọ". Rồi anh nói thêm một tràng dài, nào là tôi không biết cảm ơn người khác khi họ giúp đỡ mình, suy nghĩ hẹp hòi nhỏ nhen. Anh còn nói thêm so với D tôi thua xa cô ấy
.
Tôi cũng biết D là nhân viên của công ty quảng cáo, gu thẩm mỹ sẽ hơn tôi nhưng anh làm vậy có quá xem thường tôi không? Tôi cũng có quyền lựa chọn màu sơn yêu thích cho ngôi nhà của mình chứ? Càng nghĩ càng thấy ức tôi mất ngủ mấy đêm liền.

Cách đây một tuần chồng tôi đi ngoại tỉnh công tác. Ở nhà một mình, tôi gọi điện rủ bạn thân đi mua sắm. Nhưng D nói không rảnh vì dạo này công ty cô ấy có rất nhiều việc. Chồng tôi đi khoảng 5 ngày, lúc về anh còn mua quà về cho hai mẹ con. Tôi vui mừng ra mặt vì đây là lần đầu tiên anh đi công tác mà mua quà cho vợ. Chiếc áo len màu nhạt rất hợp với tôi. Tôi cứ khen anh mãi vì biết chọn kiểu dáng và màu sắc đúng sở thích của vợ.

bạn thân

Cuối tuần vừa rồi, tôi chở bé đến nhà D chơi. Trong khi D xuống dưới chuẩn bị nước và đồ ăn vặt, con gái tôi vẫn quen thói mở điện thoại chơi trò chơi nhưng lấy nhầm máy D. Tôi sợ bé làm hỏng nên dỗ bé trả điện thoại của D, dùng máy của tôi. Vô tình, tôi chạm vào bộ sưu tập ảnh trên màn hình. Đập vào mắt tôi là hình ảnh D cười rất tươi, trên người là chiếc áo len giống hệt món quà mà chồng tôi tặng.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, tôi trượt qua hình ảnh khác và không giấu được ngạc nhiên tột độ. Trên màn hình là tấm ảnh D tự chụp trong một căn phòng khách sạn, trên tấm gương phía sau cô ấy, là bóng dáng một người đàn ông rất giống chồng tôi đang đứng gọi điện thoại

Tôi bối rối vội vàng đặt điện thoại vào chỗ cũ đúng lúc D mang nước và trái cây mời hai mẹ con. Tôi uống cạn ly nước để lấy lại bình tĩnh. Nói vài câu lấy lệ rồi vội đi về, tôi nói mẹ vừa gọi về nhà có chuyện quan trọng.

Mấy ngày nay, tôi hoang mang vô cùng, nhớ lại những gì đã thấy lòng tôi xuất hiện hàng ngàn câu hỏi. Tôi không tin hai con người đó lại phản bội lòng tin của mình. Tôi có nên hỏi thẳng chồng mình không, hay tôi nên nói xa gần để xem thái độ D thế nào? Tôi hoang mang như muốn phát điên, tôi phải làm gì bây giờ, mọi người giúp tôi với.
Theo afamily.vn

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

Chồng vô tình gọi điện cho vợ trong lúc đang ân ái với bồ

Nửa đêm, chiếc điện thoại trên bàn trang điểm lóe sáng rồi rung ù ù, tôi với tay, là số của chồng tôi

Vợ chồng tôi kết hôn được 7 năm, con trai vừa tròn 5 tuổi. Chồng tôi là giám đốc chi nhánh một công ty xây dựng. Tôi là nhân viên thư viện. Nói chung cuộc sống của vợ chồng tôi rất êm ấm, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gì to tát.

Chồng tôi đã mất 2 năm trồng cây si trước cửa nhà tôi để theo đuổi tôi. Hồi đó, tôi nổi tiếng thông minh, xinh đẹp, xung quanh vệ tình nhiều lắm. Cuối cùng, tôi quyết định chọn anh bởi thấy anh là người thật thà, có chí phấn đấu.

Yêu nhau một thời gian thì chúng tôi tiến đến hôn nhân , gia đình 2 bên ủng hộ, vun vén cho vợ chồng tôi lắm, bởi xét mọi điều kiện đều vô cùng phù hợp.
Chồng tôi là người sống có trách nhiệm với vợ con. Nhưng vì đặc thù công việc khiến anh thường xuyên phải xa nhà đi công tác, có những chuyến công tác kéo dài cả tuần trời.

Tôi luôn đặt niềm tin tuyệt đối ở chồng, nhưng có lẽ cũng chính vì thế mà tôi đã mất cảnh giác, bởi lẽ xã hội này, không thiếu những người phụ nữ dang tay ra cướp lấy hạnh phúc của người khác, mà người trong cuộc như tôi không lường trước được.

Mô tả ảnh.

Hôm đó, chồng tôi về nhà với dáng vẻ rất vội vã. Anh bảo tôi sắp đồ giúp anh, anh phải đi công tác gấp bay giờ. Như mọi lần, tôi chuẩn bị cho chồng đủ quần áo diện, vài bộ ngủ và một số vật dụng cá nhân. Công việc này tôi làm quá quen thuộc rồi. Chồng nói, anh đi chừng 5 hôm sẽ về, dặn tôi ở nhà cẩn thận, trước khi đi còn ôm tôi rất tình cảm.

Vậy mà, đêm hôm đấy, đã khuya lắm rồi, khi mẹ con tôi đang ngủ thì điện thoại bỗng lóe sáng, rung ù ù trên bàn trang điểm. Tôi với tay, là chồng gọi. Tôi ấn nghe nhưng chẳng thấy chồng nói gì. Áp tai vào điện thoại, bên kia chỉ nghe tiếng thở mạnh, lúc hổn hển, lúc rên rỉ… Nước mắt tôi trào ra, tôi biết đó là tiếng gì… Chẳng nhẽ chồng tôi vô tình đè vào điện thoại trong lúc ăn vụng sao?

Điện thoại trong tay rơi xuống. Tôi đau đớn đến choáng váng vô cùng. Chồng tôi nói dối đi công tác để đi với gái, hay anh cặp với chính đồng nghiệp nào đó trong công ty. Thú thực, lúc đó tôi chỉ muốn lao ngay đến chỗ chồng tôi, nhưng tôi không biết anh đang ở đâu .
Cả đêm hôm đó tôi thức trắng, khóc đến nỗi 2 mắt không mở ra được. Tôi phải làm gì bây giờ đây, khi mà nỗi đau trong lòng tôi quá lớn?
Theo phunutoday

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

Ngồi trong tù vẫn dùng facebook để... tán gái

Dù ngồi tù chung thân nhưng một phạm nhân người Scotland vẫn dùng facebook nhắn tin mùi mẫn cho các cô gái.
Brian Sim bị kết án chung thân sau vụ sát hại dã man ông Douglas Lambie ở Barrhead (Renfrewshire, Scotland) năm 2005.

Điều làm dư luận sửng sốt là dù đang bị quản thúc trong nhà tù nhưng gã sát thủ máu lạnh này vẫn giữ liên lạc với bên ngoài, thậm chí còn tán gái thông qua facebook. 
Trên trang cá nhân, hắn dùng một bức ảnh chân dung khá tươi tắn để làm ảnh đại diện.
Một nguồn tin giấu tên nhận định: 'Sim rõ ràng không có ý định che giấu facebook của mình. Hầu hết những người hắn liên lạc là phụ nữ'.


Ảnh đại diện trên facebook của Brian Sim

Trong đoạn tin nhắn gửi cho một cô gái tên Catherine, Sim viết: 'Em vẫn giữ đúng tinh thần ngày cuối tuần nhỉ. Catherine của anh thế nào rồi?', kèm theo biểu tượng nụ hôn.
Hắn cũng dùng biểu tượng này với một cô gái khác tên là Carly cùng tin nhắn 'Hãy giữ liên lạc nhé'.
Hiện, ban quản lý nhà tù ở Scotland đang điều tra vụ việc này. Theo thông tin ban đầu, chiếc điện thoại Sim dùng để truy cập facebook đã được lén chuyển vào trại giam.

Hành động này được coi là phạm tội hình sự. Do đó, cơ quan chức năng khẳng định, họ sẽ xử lý nghiêm khắc bất kỳ đối tượng nào 'tuồn' điện thoại vào trong tù.
Theo ttvn

Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

Lê Uyên lần đầu lên tiếng mối quan hệ giữa em gái ruột và chồng


Lê Uyên lần đầu thừa nhận chỉ có em gái ruột cô thích “ông xã“ mình.
Lê Uyên lần đầu thừa nhận chỉ có em gái ruột cô thích “ông xã“ mình.

Lê Uyên & Phương được xem là một cặp đôi huyền thoại của nhạc Việt, xuất hiện trong làng nhạc Sài Gòn những năm đầu thập kỷ 1970 với một luồng gió mới: những ca khúc mang hơi hướng nổi loạn, triết lý nhưng đầy khắc khoải.

Ngoài âm nhạc, Lê Uyên & Phương còn được biết đến với một cuộc tình đẹp, thủy chung và bền bỉ. Chính tình yêu ấy đã khiến họ thăng hoa trong nghệ thuật.

Từng có thời điểm, tin đồn hôn nhân của họ tan vỡ mà người thứ 3 không ai khác là em gái ruột của Lê Uyên.

Sau gần 2 thập kỷ im lặng, lần đầu tiên Lê Uyên thẳng thắn đối diện với sự việc này, cùng một câu chuyện của người đàn ông kế tiếp của cuộc đời cô, âm thầm đứng sau cái bóng quá khứ quá lớn của vợ…

Cùng vượt qua cái bóng quá khứ

- Người ta chỉ biết đến Lê Uyên & Phương một đời nhân tình, tắm khát vọng yêu cuồng lên những bản nhạc cùng hát  đến trọn đời. Nhưng, người ta chưa biết Lê Uyên đã sống và hát như thế nào,  bao nhiêu năm trên sân khấu “không - Phương”?

Tôi tin vào tâm linh. Dù không còn người ôm đàn đứng cạnh hát cùng bằng xương bằng thịt, nhưng anh vẫn đâu đó để nhắc tôi từng câu hát và để tôi không nhìn thấy cái khoảng trống trên sân khấu, dù vô hình.
7 năm sau khi anh mất, tôi không quen ai, tôi không thích ai. 7 năm ấy, tôi buồn, tôi nhớ anh nhiều lắm.
Có những đêm, 2-3 giờ sáng tôi dậy thắp nhang cho anh và khóc, một mình. Có lẽ ở nơi xa, anh không muốn thấy tôi buồn như thế, vì cả đời anh, cũng chẳng khi nào muốn tôi buồn thế cả.

- Và giờ, sau 16 năm, mọi thứ đã thế nào rồi, thưa cô?

Tôi vẫn trân trọng từng phút, nhớ và giữ từng kỷ niệm với anh.

Bàn thờ anh là một không gian tôn kính đặc biệt trong căn nhà tôi. Cạnh ngôi nhà tôi ở, là một căn nhà gỗ làm riêng cho anh nằm trên hồ, trong khu vườn có 5 cây thông trên 100 năm tuổi, gợi nhớ về Đà Lạt.

Trong căn nhà ấy, có hai cây đàn, một violon và một guitar, có giấy bút cho anh viết nhạc, có bình trà cho anh uống… có tất cả những gì đã từng gắn với cuộc sống của anh, để hồn anh vẫn thanh thản cùng thông, cùng hồ như ở Đà Lạt, để anh vẫn sống với âm nhạc.

Những khi đi diễn xa, người đàn ông tiếp theo của đời tôi thay tôi hương khói cho anh. Đó là bổn phận, là điều chúng tôi cam kết, cùng tôn kính, trân trọng anh, khi tôi bước tiếp vào mối quan hệ mới.

- Cô ơi, “người đàn ông kế tiếp” đã sống như thế nào suốt bao năm qua, khi trong trái tim người bạn đời của ông ấy, là một khối quá khứ quá đẹp và quá đồ sộ vẫn còn nguyên hình khối?


Nhiều người cũng nghĩ quá khứ sẽ đè nặng lên cuộc sống của tôi với người sau nhưng tôi không thấy thế. Anh tôn trọng tôi và tôn kính người đã khuất. Và tôi trân trọng những gì hiện tại anh đã dành cho tôi.

Trước khi đến với anh, tôi có nói với rằng: “Hãy đến với em bằng cả sự trân trọng anh Phương dù anh ấy không còn. Chứ đừng đến với em bằng tâm thế của một người đàn ông bình thường, với những ghen tuông, giận giữ với quá khứ”.
Anh đến với tôi và anh hiểu những trân trọng của tôi dành cho người chồng đã khuất của mình và anh cùng tôi trân trọng quá khứ ấy.

Mảnh đất chúng tôi đang ở, rất rộng, ngay trung tâm thành phố, nơi có ngôi nhà tưởng niệm anh Phương, là do anh mua.
Anh cùng tôi dựng lên ngôi nhà ấy, cùng tôi giữ cho anh Phương từng kỷ niệm nguyên vẹn, cùng lo cho tôi hát nhạc anh Phương đến khi nào tôi không còn hát được nữa.

9 năm, một quãng đường chưa dài cho một cuộc hôn nhân. Nhưng cũng không ngắn để kiểm chứng những gì mà chúng tôi đã cam kết với quá khứ của tôi. Chúng tôi cùng yêu quá khứ để trân trọng cuộc sống hiện tại.

- Vậy sẽ có 2 vấn đề ở đây với người đàn ông mới của cô: ông quá lớn để bao dung, hay quá nhỏ để cam chịu?

Quá lớn! Một tình yêu quá lớn cùng sự tôn trọng quá lớn, đối với anh Phương và đối với tôi.
Một tình cảm quá lớn hay một người tình quá đẹp thì mọi thứ cũng đã là quá khứ. Nhưng người sau vẫn trân trọng tình cảm lớn ấy, để giúp tôi luôn hát được hay hơn những bản tình ca của người chồng quá cố, thì còn gì viên mãn hơn?


Chết để được yêu

- Người ta chỉ biết về huyền thoại của một cuộc tình đẹp Lê Uyên & Phương. Nhưng phải chăng, trong bất cứ cuộc tình đẹp nào nó cũng phải thử thách bằng nghịch cảnh?

Đúng vậy. 15 tuổi, tôi yêu anh. Tôi, con của một gia đình thương gia khá giả và nề nếp ở khu người Hoa, Sài Gòn, được gia đình đưa lên Đà Lạt để học trường Tây nội trú.

Ở Đà Lạt, nhà tôi cách nhà anh đúng 1 căn. Lúc tôi mới lên, anh ghé qua nhà, nhưng không gặp tôi. Anh hơn tôi 10 tuổi. Và trước khi đến với tôi, anh không có ý định lập gia đình.

Anh bị một u ở ngón tay, ngón chân, mà mọi người cứ nghĩ anh bị ung thư xương. Anh không muốn lập gia đình, vì không muốn có những hệ lụy cho người ở lại vì anh lo anh chết sớm. Khi kiểm tra, thì chỉ là khối u bình thường.
Mấy ngày sau, trên đường ra phố, tôi thấy có một chàng trai ngồi trên tảng đá đầu con dốc, nhìn tôi với ánh mắt rất lạ. Anh cất tiếng “chào cô”. Tôi nhớ mãi ánh mắt đó.

2 ngày sau, tôi cùng bạn học xem buổi hòa nhạc tại lữ quán Thanh niên gần nhà tôi. Khi tôi đến, buổi hòa nhạc rất đông, tầm 200 người, tôi vẫn cố gắng chen vào. Tôi giật mình, người con trai mình gặp hôm qua đang ngồi kéo violon say sưa
.
Lúc đó, tôi cũng mới được biết anh là một người chơi nhạc nổi tiếng ở thành phố Đà Lạt. Rồi anh qua nhà làm quen. Chúng tôi gặp gỡ nhau thường xuyên hơn. Những tháng ngày yêu đương cứ thế được bắt đầu.

Bố mẹ biết câu chuyện của chúng tôi nên Tết năm đó không cho tôi học ở Đà Lạt nữa, quyết định bắt tôi quay về lại Sài Gòn, để xa anh.

- Cô đã làm gì, để bảo vệ tình cảm của mình?

Tôi tự tử. Tôi đã đi mua thuốc ngủ, chọn tối thứ 7 để uống, để quyết ra đi chứ không phải là dọa (vì ngày khác sẽ có người lên đánh thức dậy đi học). Chết còn hơn là sống mà không được yêu anh.
8 giờ sáng, mẹ tôi lên hỏi tôi một việc gì đó. Gọi không thấy tôi trả lời, mà thấy cửa khóa bên trong nên cho người leo qua cửa sổ vào phòng, đưa tôi đến bệnh viện súc ruột.

Tỉnh lại, tôi không chịu ăn uống, mẹ xuống giọng hỏi tôi giờ muốn điều gì. Tôi trả lời “Con muốn anh Lộc” (tên thật của anh Phương).
Gia đình chiều tôi bằng cách gọi anh sang. Cho gặp như thế là để tôi ăn uống, nhưng vẫn cấm đoán, vẫn bắt tôi về Sài Gòn.

Tôi quyết làm biện pháp mạnh hơn. Đó là, bỏ nhà đi cùng người mình yêu. Chúng tôi bỏ nhà xuống Bảo Lộc. 2 đứa sống với nhau một tuần.
Tôi tập nấu nướng, đi chợ, chăm sóc anh. Anh đứng đắn, không vượt quá giới hạn gì trong suốt một tuần lễ sống chung.

Về tới nhà, mẹ tôi rất hoảng, tiếp tục thỏa hiệp với tôi rằng, muốn gì cũng được. Nhưng là muốn vậy thôi, lại vẫn ngăn cấm.

Và tôi làm biện pháp mạnh hơn nữa, để bảo vệ tình yêu của mình, là phải có con với anh, để gia đình tôi đồng ý cho chúng tôi cưới. Mà không chỉ là để tạo áp lực cho gia đình, mà để anh thấy, tôi yêu anh đến mức nào.

Hai tháng sau tôi có thai. Gia đình đưa tôi đi khám, tôi nghĩ mọi thứ như vậy sẽ như ý mình. Nhưng không, mẹ tôi kiên quyết bắt tôi đi phá thai và về lại Sài Gòn.
Lần này, mẹ tôi mạnh tay lắm. Bà nói : “Nếu con không chịu thì thằng Lộc phải ở tù. Vì con đang tuổi vị thành niên”. Tôi sợ thực sự. Mà đáng sợ hơn, tính mẹ tôi đã nói là làm.

Tôi phát hiện ra một điểm yếu của mẹ, là mẹ rất chịu nghe ba tôi. Có những điều không ai thuyết phục được mẹ, thì chỉ có ba mới thuyết phục được. Tôi đã cầu cứu ba chuyện này.Ba tôi ủng hộ vì ba tôi thương anh hiền lành, có học lại tài hoa.

Ba cũng nhỏ nhẹ với mẹ: “Chúng đã thương yêu nhau đến thế thì cho chúng đến với nhau. Vì nhỡ có chuyện gì thì mình lại mất đi một đứa con”.

Tôi sung sướng thông báo với anh về Sài Gòn làm lễ cưới ngay. Anh đi mượn tiền, đủ để sắm hai cái nhẫn cưới nhỏ, tức tốc về Sài Gòn. Cưới xong, chúng tôi quay lại Đà Lạt.

- Có khi nào ba mẹ cấm cô là vì nhà người yêu quá nghèo?

Đó không phải lý do. Lý do là tôi còn quá nhỏ, cần học hành. Và sợ tôi khổ.
Nếu nói về gia thế thì nhà anh cũng ghê gớm lắm. Anh là con của người con gái thứ 9 của vua Thành Thái, là công chúa Phương Nhi,  còn bố anh là một công tử bỏ xứ đi bụi đời.

Anh nghèo, tôi càng thương anh hơn. Tôi nhớ, trong một lần biểu diễn trong club, nóng quá, anh cởi cái áo vest ra. Anh say sưa kéo và quay lưng lại, tôi nhìn thấy cái quần của anh có 2 miếng vá to bằng hai bàn tay.

Hình ảnh đó làm tôi thực sự thương, và muốn bù đắp cho cuộc sống của anh, tặng anh cả cuộc đời mình
.
- Trong 3 giai đoạn cô gây áp lực cho gia đình, chịu nhiều đau đớn đến như thế, người đàn ông của cô ở đâu và đã làm được gì cho cô?

Anh không làm được gì hết. Anh đau. Chỉ có biết đau thôi nhưng không bao giờ tuyệt vọng, để lại thành một niềm đau lộng lẫy trong các ca khúc viết cho tôi.

Hôn nhân chúng tôi chưa bao giờ đổ vỡ

- Như thế nào để từ một cặp đôi si tình ở phố núi, lại có thể trở thành cặp đôi âm nhạc lẫy lừng nhất nhạc Việt Lê Uyên & Phương, thưa cô?

Một ông thầy giáo nghèo viết nhạc như một sở thích và một cô nhân tình trẻ yêu anh giáo ấy hết mình, cất tiếng hát bay xa đều do số mệnh.

Khi gặp anh, anh viết tặng tôi bài “Tình khúc cho em”, tôi cảm được ngay, rồi anh tập cho tôi hát. Anh chỉ cho tôi cách hát và nhắc tôi một điều để rồi tôi nhớ mãi: “Phải hát hết lòng. Hát trung thực với chính mình. Thích thì hát, không thì thôi, không hát giả bộ”.

Anh viết tới đâu, tôi hát tới đó. Chúng tôi yêu, viết và hát hồn nhiên, để phục vụ cho tình yêu, cho đời sống thường nhật, mà không bao giờ nghĩ rằng chúng tôi thành Lê Uyên & Phương sau này.

Cho đến một ngày mùa Xuân 1970, nhà thơ Đỗ Quý Toàn từ Sài Gòn lên Đà Lạt họp với anh em hướng đạo. Người thân của anh cho ông Toàn nghe một băng cassette mà chúng tôi thu tại nhà.
Ông Toàn giật mình nói với người thân rằng làm sao thu xếp để ông Toàn gặp anh vào ngày hôm sau. Lần gặp ấy, ông Toàn nói với anh: “Bất cứ lúc nào anh xuống Sài Gòn thì gặp tôi”.

Trong kỳ nghỉ Tết, chúng tôi về Sài Gòn và gặp lại ông nhà thơ. Ông giới thiệu chúng tôi cho nhà báo Đỗ Ngọc Yến, một người hoạt động phong trào văn nghệ sinh viên. Ông Yến tổ chức cho chúng tôi buổi biểu diễn đầu tiên tại trường Quốc gia âm nhạc.

Chúng tôi hát 3 bài liên tiếp, say sưa với cây đàn guitar thì được ủng hộ nhiệt tình mà không hiểu sao mình được ủng hộ như thế.

Rồi chúng tôi biểu diễn các show cho sinh viên Văn khoa, Luật khoa, Sư Phạm, Y Khoa… đâu đâu sinh viên cũng đông nghẹt. Rồi tới Đài truyền hình. Rồi cà phê Con nai vàng của nhạc sĩ Cung Tiến.

19 ngày liên tiếp, chúng tôi bước vào sân khấu biểu diễn mà không nghĩ mình đã đứng ở đấy, đã thuộc về nó. Và hình ảnh của chúng tôi sau đó cũng xuất hiện khá nhiều trên các mặt báo.
Chuyến biểu diễn sau đó đem đến cho chúng tôi hợp đồng biểu diễn cho 5 phòng trà Sài Gòn, mỗi đêm hát thù lao là 5000 đồng cho mỗi điểm biểu diễn 3 bài (lương giáo viên của anh hồi đó là 5,6 ngàn/tháng) trong 4 năm.

- Xuống Sài Gòn, ông giáo nghèo đó nhìn ra cuộc sống bon chen phố thị là một “vũng lầy” và trong lòng lo sợ “tình này tình rồi thay”. Chuyện gì xảy ra giữa hai người làm ông sợ đến thế, cô có thể chia sẻ không?

Ở Sài Gòn, anh lại nhớ Đà Lạt, luôn muốn quay về. Đà Lạt  thuộc về anh. Cuộc sống bon chen, anh lo sợ nó làm vẩn đục những tình cảm trong trẻo. Những đổi thay dù nhỏ, xảy ra giữa chúng tôi, thì không.
Anh sợ đời sống phố thị với những sự không chân thật như sợ một đám cháy, mà nó có thể bén lửa lên mình và người mình yêu bất cứ lúc nào.

- Và có phải điều lo sợ đó đã xảy ra khi hai người qua Mỹ định cư? Cuộc sống bên đó đã thực sự làm cho “tình rồi thay”, như một số mặt báo đã viết về một sự tan vỡ giữa hai người?

Cho đến ngày anh qua đời, tôi và anh vẫn một lòng một dạ yêu thương nhau, chưa từng mang cho nhau một thương tổn gì, chưa từng để cho một người thứ 3 chen vào.

Sang Mỹ, anh sống những ngày rất rỗng, rất sốc và nhớ Đà Lạt. Anh gần như mất hết cảm hứng sáng tác.
Thương anh, tôi mở một quán nhạc để chúng tôi đàn hát lại, thỏa đam mê mỗi tối. Và rồi một hôm, khi chuẩn bị dọn dẹp quán sau buổi diễn, có một băng giang hồ gây lộn và bắn nhau ngay trong quán tôi.

Đứa con nhỏ của tôi đang đứng ngay ở cửa. Tôi biết rằng, đạn có thể bay vào người con tôi bất cứ lúc nào. Thế là tôi, bằng bản năng của một người mẹ, xông ra đưa con vào trong. Một viên đạn đã trúng vào tôi, thủng ruột.
Tôi được cứu sống. Nhưng phải mổ lấy viên đạn và phải điều trị rất lâu. Tôi phải nghỉ hát trong nhiều năm liền. Những khi đó, anh vẫn ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng, yêu thương như bao năm anh đã yêu.

Có lẽ vì lý do vắng bóng đó, mà những tin đồn tan vỡ mọc lên. Hôn nhân chúng tôi chưa bao giờ tan vỡ.

- Nhưng một người nhạc sĩ vốn được sống và bao bọc bằng âm nhạc, khi mất hứng sáng tác thì việc thay đổi trong tình cảm không phải là không có lý?

Mất cảm hứng với sáng tác đâu có nghĩa mất cảm hứng với vợ mình? Từng ngày đi qua, anh cứ sợ định mệnh cướp tôi đi.  Anh day dứt và thương nhưng anh không làm gì hơn được.

Tôi cũng không yêu cầu anh phải làm gì, có yêu thương là có tất cả với tôi rồi. Lúc đó, nếu tôi có chết thì tôi cũng có thể mỉm cười vì mình đã được yêu cho đến giây cuối cùng. Và anh cũng thế, không chỉ đến khi anh qua đời.

- Nhưng có một sự thật là ngày nhạc sĩ Lê Uyên Phương qua đời, trong đám tang ấy có 2 người phụ nữ đội khăn xô, là cô và em gái ruột của cô. Cô gái ấy, là tâm điểm của mọi đồn đại rằng, đó chính là bóng hồng tiếp theo trong trái tim của chồng cô?

Đúng, có 2 phụ nữ đội khăn tang. Cô em bất hạnh trong gia đình tôi, người khờ khạo, chậm chạp và không có một người đàn ông nào trong đời. Tôi rất thương em tôi và em tôi cũng thương tôi.

Đứa con đầu của tôi do em gái tôi một tay nuôi dưỡng như một người mẹ để chúng tôi đi hát hàng đêm. Khi tôi qua Mỹ sinh đứa tiếp theo, cũng một tay cô ấy chăm sóc, nhất là thời điểm tôi bị trúng đạn. Các con gọi em tôi là má.
Khi anh chết, tôi để em tôi đội khăn tang, như một người thân gắn bó, như một tình cảm lớn của em dành cho anh, tôi phải trân trọng.

Chúng tôi có đứa con đầu năm tôi 16 tuổi. Hơn 10 năm sau tôi mới có đứa thứ 2, nhu cầu xác thịt không nhiều.
Anh lại là người ốm yếu, và cũng là một người đàn ông đạo đức. Anh không đủ sức và không cạn tình để bỏ người tri kỷ đi theo một người thứ 3 đâu.

- Có thể về phía chồng cô thì không có nhưng điều đó đâu có loại trừ việc em cô yêu chồng cô khi gần nhau nhiều năm như thế?

Cái này tôi khẳng định là có. Trong lòng em gái tôi, yêu thương chồng tôi vô cùng. Nhưng chồng tôi chỉ xem cô ấy như em gái, không đi xa hơn.
Nhưng tôi không ghen. Hoàn toàn không vì tôi hiểu anh.

Hy sinh cho người mình yêu đâu có tội gì?

- Suốt buổi trò chuyện, thấy cô cả một đời lo cho chồng, bao bọc cho chồng, bảo vệ cho chồng. Sự hy sinh của cô cho chồng có còn vẹn nguyên sau những đổi thay của đời sống không, thưa cô?

Ngày 22/4/1975, cả nhà chúng tôi được bảo lãnh qua Mỹ, nhưng anh kiên quyết không đi, anh muốn ở lại để sống với mọi đổi thay của thời cuộc. Tôi với anh như hình với bóng, anh đi thì tôi đi, anh ở thì tôi ở. 4 năm, khi thấy cần đi, chúng tôi đi.

4 năm ấy, chúng tôi không hát, không đàn nhưng anh vẫn sáng tác

Lúc đó, tôi ra chợ buôn vải vóc. Tôi làm và muốn chồng tôi ngồi yên đó, để tôi lo cho cuộc sống gia đình được tốt, không phải lo toan gì cả. Tôi để anh tập trung thời gian để sáng tác. Tôi phải trả anh về cho âm nhạc.
Tôi không muốn cái đời sống vốn đang thay đổi kia tác động đến anh làm anh tổn thương. Tôi không thể nhìn cảnh người đàn ông ốm yếu của đời tôi phải ra giữa chợ đời, để rồi làm bay mất những nốt nhạc tặng cho đời.

- Cô tự mang gánh nặng cho mình, thì có làm cho người đàn ông ấy phát huy được bổn phận của người đàn ông không cô? Cô hy sinh, không lẽ chồng cô chỉ ngồi yên thế?

Nói thật là lúc đó tôi không thấy khổ. Công việc buôn bán bận rộn, về nhà được thấy những bản nhạc và nụ cười hiền của anh, mọi vất vả cũng tan biến hết rồi. Không lẽ cứ ngồi  tưởng tượng ra khổ sở để giày vò nhau?

Nếu anh có xông ra đi làm, tôi cũng không cho anh làm đâu. Không nên bắt người khác làm những công việc mà sức khỏe của họ không cho phép. Vậy thì cứ ở nhà cho tôi. Và sống vui dùm tôi. Thế là đủ. Chuyện gì tôi cũng lo được.
Mỗi người có một kiểu người đàn ông thực sự trong đời mình. Người đàn ông của tôi tặng tôi một tình yêu lớn, là đủ.

- Mình không vì chồng được thì mình vì ai được? Vì chồng, cũng là vì mình mà? Hy sinh cho tình yêu thì đâu có tội gì?

Hy sinh đồng ý là bản chất phụ nữ Việt nhưng ta không nên cổ xúy cho điều đó!

Em thấy tôi vẫn cười, vẫn nhắc về chúng tôi đẹp như thế đến hôm nay và có thể nhiều năm sau nữa, em sẽ thấy rằng, chúng tôi đã gạt ra ngoài hết những hơn thua đối sánh, nghi kỵ với cuộc đời.
Khi mình đi đến xét nét, nghi kỵ thì có còn là yêu nhau nữa không? Có còn thương nhau nữa không? Sống cho nhau mà cũng phải xét nét, nghi kỵ thì đâu còn là sống cho nhau nữa?

- Với người chồng hiện tại, cô có áp dụng cách sống này không hay chỉ có một Phương trong đời được thế thôi?

Dù chồng là hai người, nhưng tôi chỉ có một. Tôi đang làm những gì tốt nhất cho anh, như đã từng làm cho anh Phương trước đây. Và chúng tôi rất hạnh phúc.

Anh cũng trải qua nhiều mất mát trong đời sống riêng tư trước đây nên sự bình yên về sau là điều anh cần. Anh cần thì tôi mang bình yên đến.

Anh cho tôi được hồn nhiên sống, yên bình sống và yên bình hát nhạc anh Phương. Dù thời gian có đi ngang đầu, làm cho tóc chúng tôi bạc, làm cho đời chúng tôi qua, chúng tôi vẫn hồn nhiên như thế.

Hạnh phúc trọn vẹn hay không là cho đến cuối đời, em có cười thỏa mãn với cuộc sống của em không?

Chúng tôi đã vượt qua mọi ngọt bùi, mất mát và chúng tôi tin, dù tôi hay anh, vẫn là người mỉm cười nụ cười cuối cùng với nhau, khi một trong hai lìa xa cõi đời.

Cảm ơn cô về cuộc trò chuyện!


Tin tức nguồn:
 xaluan.com

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Bé trai 3 tuổi tố cáo kẻ giết mình ở “kiếp trước“

Bé trai 3 tuổi tố cáo kẻ giết mình ở “kiếp trước“

Một cậu bé 3 tuổi đột nhiên kể lại rành mạch việc mình bị sát hại ở kiếp trước như thế nào và còn nhận diện chính xác nơi chôn giấu xác chết, hung khí cũng như kẻ sát nhân.

Ở một khu vực gần biên giới Syria, có tên gọi là Cao nguyên Golan, một cậu bé nói, bản thân nhớ mình từng bị giết hại. Ban đầu, không ai tin lời cậu bé, cho mãi tới khi em dẫn các già làng tới địa điểm chôn xác chết.

Đi cùng nhóm cao niên trong làng là tiến sĩ Eli Lasch. Ông Lasch được biết như người có công phát triển một hệ thống y tế của chính quyền ở Gaza. Ông Lasch đã chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra sau đó.

Dân làng đã đào bới ở địa điểm mà cậu bé nhận diện là nơi chôn vùi xác "kiếp trước" của mình, và quả quyết bộ xương vẫn còn ở đó. Điều kỳ lạ là, một vết rìu chém lớn trên bộ xương tìm thấy tương đồng với một vết bớt trên đầu của cậu bé.

Cậu bé kể, mình từng bị giết chết bằng một chiếc rìu, rồi dẫn các già làng tới địa điểm mà kẻ sát nhân đã chôn giấu hung khí. Mọi người quả thực đã đào được một chiếc rìu ở đó.

Cậu bé tiếp tục dẫn mọi người tới ngôi làng mình từng sống ở kiếp trước và nói cho họ biết tên của mình hồi đó. Khi người dân của ngôi làng "kiếp trước" này được hỏi về một người đàn ông có tên như cậu bé tiết lộ, họ kể, người đàn ông ấy đã mất tích cách đây 4 năm và chưa bao giờ trở về kể từ đó.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ hơn cả là, cậu bé có thể nhớ chính xác kẻ sát nhân là ai. Khi cậu bé thời hiện tại mặt đối mặt với kẻ đó, khuôn mặt của hắn đột nhiên trở nên trắng bệch và bắt đầu cư xử vô cùng khả nghi.

Sau khi cậu bé dẫn những người khác tới chính xác địa điểm chôn giấu xác chết và hung khí, kẻ sát nhân đã chịu thua và thú nhận tội ác. Cuối cùng, hắn cũng bị truy tố trước pháp luật.

Vietnamnet/Diply.com

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

5 loài “quái vật” khiến bạn không tin là có thật ở dưới đáy biển

5 loài “quái vật” khiến bạn không tin là có thật ở dưới đáy biển
Đại dương chiếm đến 3/4 diện tích bề mặt Trái đất mà chúng ta đang sống. Có một sự thật đáng ngạc nhiên là số người từng đặt chân lên Mặt trăng còn nhiều gấp nhiều lần số có thể chạm đến nơi sâu thẳm của đại dương.
Cho tới nay, ước tính, loài người mới chỉ khám phá được khoảng 1% diện tích đáy biển và bí ẩn vẫn đang bao trùm đáy đại dương.
Tuyển tập những loài sinh vật biển với ngoại hình độc-lạ dưới đây có thể sẽ khiến bạn "hết hồn" khi bắt đầu công cuộc khám phá đại dương sâu thẳm.

1. Mực "ma cà rồng"


Dù các nhà khoa học đã khẳng định rằng loài mực quỷ (Vampire Squid) không gây hại cho con người, nhưng với ngoại hình kỳ lạ, bất cứ ai cũng có thể bị loại vật này dọa đến mức "đứng hình".
Sống ở độ sâu 1.000m dưới đáy biển, loài sinh vật này mang những đặc điểm lạ đến khó tin. Chúng trông vô cùng dữ dằn với đôi mắt hình cầu lớn.

Đây là thành viên duy nhất của họ cephalopod, mang cả đặc tính của mực lẫn bạch tuộc còn sống sót. Khi được phát hiện lần đầu tiên vào năm 1903, mực "ma cà rồng" bị nhầm lẫn là bạch tuộc.

Trên thân mực "ma cà rồng" có hai vây giống như tai. Nhờ chúng mà nó có thể di chuyển trong nước.
Mắt của chúng có màu đỏ hoặc xanh tùy thuộc vào ánh sáng. Trên cơ thể mực "ma cà rồng" phủ rất nhiều chất tạo sáng (photophores), cho phép chúng phát quang hoặc biến thành vô hình trong vùng nước tối. Mực "ma cà rồng" có thể điều khiển nồng độ chất này để thu hút con mồi hoặc xua đuổi kẻ thù.

2. Cá mực vây lớn


Loài mực này chỉ mới được phát hiện ra trong thế kỉ XXI ở phía ngoài khơi đảo Hawaii. Đây là một bức ảnh hiếm hoi về cá mực vây lớn bởi từ khi được phát hiện, hầu như chưa có ai bắt gặp hay ghi lại được hình ảnh về loài sinh vật kỳ lạ này.
Theo một số mô tả thì các xúc tu của loài cá mực vây lớn ước tính dài tới khoảng 5m và chúng cư trú ở độ sâu hàng nghìn mét dưới đáy biển.

3. Cá mập mang xếp

Cá mập mang xếp có vẻ ngoài vô cùng dữ tợn trông như một con quái vật biển. Đây là loài cá sống chủ yếu ở vùng biển sâu (trên 1.500m), phân bố không liên tục trên cả Đại Tây Dương và Thái Bình Dương.
Sở hữu đặc điểm của loài cá mập nguyên thủy, chúng được coi là hóa thạch sống dưới đáy biển từ thời kỳ khủng long với chiều dài lên tới 2m, cơ thể màu nâu sẫm giống con lươn nhưng có sáu cặp khe mang. Đặc biệt, chúng có hàm răng nhỏ nhưng cực nhọn, xếp thành 25 hàng chéo song song với nhau.

4. Ốc sên chiến binh (Battle Snail)



Ốc sên không phải là một động vật đặc biệt trên bất cứ phương diện nào nhưng loài ốc sên đại dương được phát hiện ở Ấn Độ Dương lại là một ngoại lệ.
Loài ốc sên này sẽ không bao giờ phải sợ sệt nhút nhát như anh em trên cạn của nó nhờ vào lớp giáp đặc biệt mà nó mang trên mình.

Có lẽ môi trường khắc nghiệt dưới đáy biển sâu đã trang bị cho loài sinh vật này một vũ khí lợi hại phòng thân hoàn hảo. Đó chính là lớp vảy chứa các… hợp chất sắt. Hiện tại, quân đội Mỹ đang nghiên cứu loài ốc sên kì lạ này để chế tạo vũ khí cho chính những chiến binh của họ.

5. Giun ống khổng lồ


Loài giun ống khổng lồ này có hình dạng giống… vỏ cây son, dài tới 2,4m với đường kính cơ thể 4cm. Chúng được phát hiện ở độ sâu hơn 1.500m tại những địa điểm khắc nghiệt nhất của đại dương: gần miệng núi lửa, hay những lỗ phun khí thải độc hại.
Nghiên cứu kỹ hơn, các chuyên gia phát hiện, giun ống khổng lồ không có miệng, cũng không hề có hệ thống cơ quan tiêu hóa.

Tuy vậy, chúng vẫn sống trong một thời gian rất dài. Giới khoa học cho rằng, nguồn thức ăn của sinh vật này chính là các loại vi khuẩn biển chúng hấp thụ được.


Trí thức trẻ